Hồn Đế Võ Thần: Tổng Hợp Câu Nói (1)

Phong Miên | | 818

Trích dẫn kinh điển Huyền huyễn

Hồn Đế Võ Thần là bộ tiểu thuyết đông phương huyền huyễn ra đời 2017 và được hoàn thành vào cuối tháng 2/2022 của tác giả Tiểu Tiểu Bát, toàn văn 5217 chương kể về con đường thành tựu Võ Thần của nam chính Tiêu Dật.

Mười năm tìm thê của Tiêu Dật

 

01.

“Nha hoàn? Ta có rồi, không cần người khác.”

02.

“Không phải thích sao băng, chỉ là nhìn vật nhớ người thôi.”

03.

“Đó là một nha đầu cái gì cũng nghe theo ta, hiện tại ta chỉ muốn tìm nàng về, ở trước mặt nàng nghe theo nàng một lần. Nàng là một nha đầu ngốc vì chăm sóc ta mà tình nguyện chính mình bị đói...”

04.

“Nàng từng sống lồng giam, lại còn chưa nhìn đủ thế giới đặc sắc này, thế gian này, sao có thể biến thành luyện ngục.”

05.

“Cảnh tuy đẹp nhưng không sánh bằng một cái nhíu mày một nụ cười, một tiếng “Tiêu Dật thiếu gia” của Y Y.”

06.

“Vị võ giả thần bí kia, có thể ngươi không có ý đồ xấu với Y Y, hơn nữa sẽ đối xử với Y Y rất tốt. Nhưng Y Y không thể ở bên cạnh chăm sóc thiếu gia ta, nàng sẽ rất không quen, hẳn rất nhớ ta.”

07.

“Tiêu Dật muốn nói là, hắn không có Y Y chăm sóc, sẽ rất không quen, rất nhớ Y Y.”

08.

“Ánh trăng thành Tử Vân, rất sáng, bóng đêm thành Tử Vân, bên trong mênh mông như tranh. Nhưng hắn không có tâm tình quan sát nửa phần, từ phương xa, đang có một người chờ đợi hắn. Hắn phải đi truy tìm, dù cho không biết đường ở phương nào.”

09.

“Hắn chắc chắn sẽ tìm được nàng, cho dù phương xa kia so với chân trời góc biển càng xa, cho dù phương xa kia, ở cuối thế giới này.”

10.

“Hắn rất thích một mình, nhưng lại chán ghét một mình. Hắn cảm thấy một mình, rất yên tĩnh, có thể say mê bên trong tâm niệm của mình. Chỉ là mỗi khi một mình, lúc hắn không ở trong trạng thái tu luyện, mỗi lần đều sẽ không kiềm lòng được nghĩ tới quá khứ. Hắn luôn luôn nghĩ tới người kia, luôn luôn ngóng trông tìm được nàng, nhưng lại từ đầu đến cuối tìm không thấy, thậm chí không có nửa phần manh mối.”

11.

“Lại đi ra ngoài chạy bốn phía, chỉ trì hoãn tu luyện.”

“Có chút chuyện, nhất định phải làm, không ngừng được.”

“Tìm người phải không?”

“Ừm.”

“Đồ đần.”

“Cho dù đần, có chút người quý trọng, không thể không tìm về. Cho dù đạp hết địa vực mười sáu nước Viêm Long, ta cũng muốn tìm về.”

(Main muốn ra ngoài vừa lịch luyện vừa tìm, thu hoạch cơ duyên với kinh nghiệm, nhanh mạnh hơn bế quan tu luyện, một công đôi việc, không phải bỏ phế tu luyện)

12.

“Coi như không biết chuẩn xác có bao xa cũng không quan trọng. Chỉ cần biết, Thánh Nguyệt Tông ở bên ngoài mảnh không gian loạn lưu này là đủ. Vô luận bao xa, hắn cuối cùng rồi sẽ đi đến.”

13.

“Ánh mắt nhìn về phía mặt trăng trên không trung, mặt trăng đêm nay, tựa hồ rất đẹp. Đúng, rất đẹp, đẹp đến mức Tiêu Dật trở nên thất thần, chỉ tiếc, mặt trăng mỹ lệ này, cách hắn rất xa, rất xa. Trung vực, quá lớn, đại lục này, to đến không cách nào tưởng tượng. Có lẽ, khi hắn đem bước chân đạp hết bất kỳ ngóc ngách nào của đại lục, áp đảo phía trên vùng thế giới này, hắn đã có thể nhẹ nhõm lấy xuống mặt trăng kia, dù là mặt trăng kia lại xa.”

14.  

“Ngươi còn chưa nói cho ta, nguyên nhân ngươi tìm Thánh Nguyệt Tông kia. Đã không phải cừu gia, ngươi lại không biết bọn họ ở nơi nào, hiển nhiên cũng không phải bằng hữu, tìm vội vã như vậy làm cái gì?”

“Bọn họ bắt thị nữ của ta, ta đến tìm trở về.”

15.

“Ta từng nói, ta nhất định sẽ tìm nàng về.”

16.

“Điểm cuối Trung vực, hắn nhất định phải đi đến, bởi vì, hắn đến nay không biết nàng hắn phải tìm, người đến cùng ở phương nào.”

17.

“Tâm trí hắn từ trước đến nay kiên định, mà lại, trong lòng có hai phần chấp niệm. Hai phần chấp niệm này, sớm đã như tính mạng hắn, thậm chí còn hơn.”

18.

“Lúc khảo hạch ở Thiên Tàng học cung, hắn 22 tuổi 10 tháng 8 ngày. Rời khỏi Thiên Tàng học cung, tiến về Hắc Vân học giáo, lại ở phụ cận Hắc Vân địa vực lịch luyện hơn mấy tháng, gần nửa năm. Rời khỏi Hắc Vân học giáo, ở Tứ Phương vực lịch luyện nửa năm. Nói cách khác, hắn hiện tại hơn 23 tuổi gần 24 tuổi. Hắn còn nhớ kỹ rõ ràng, năm đó, lúc đầu hắn nhận được lệnh bài này, hắn liền ưng thuận hứa hẹn. Một năm kia, hắn rời khỏi Tiêu gia, mới ra đời. Một năm kia, hắn 16 tuổi. Đến nay, đã hơn bảy năm, gần tám năm. Hắn vẫn đang một mực gấp gáp, một mực đang tìm kiếm.”

19.

“Ta không giết ngươi, không có nghĩa là ta sợ Thánh Nguyệt Tông ngươi, chỉ là muốn để cho ngươi truyền một câu. Trở về nói cho tông chủ nhà ngươi, trong vòng ba năm, ta tất đích thân lên Thánh Nguyệt Tông. Còn có, nhớ kỹ, chiếu cố tốt thị nữ nhà ta. Nếu như ngày sau lúc ta lên Thánh Nguyệt Tông, phát hiện nàng có nửa phần gầy gò, ta liền giết một người ngươi. Nếu như phát hiện nàng chịu nửa phần uất ức, ta đồ Thánh Nguyệt Tông ngươi.”

20.  

“Ta rất rõ ràng, chữ ‘chờ’ này, phân lượng rất nặng. Bởi vì chữ này, rất khó nói ra miệng, nếu nói, liền có thể ép cả đời. Chỉ là, chờ người, có lẽ rất giày vò. Nhưng làm sao biết, người được chờ, có lẽ cũng không dễ chịu.”

“Ngươi cũng có người muốn chờ? Hoặc là, có người đang chờ ngươi?”

“Không biết, nhưng ta có người muốn tìm.”

21.

”Vị công tử này, rất xuất sắc, ta không biết ngươi có ý với hắn hay không, nhưng ta khuyên ngươi tuyệt đối không được có.”

“Vì sao?”

“Ánh mắt của hắn. Ta có thể nhìn ra, trong ánh mắt của hắn, ngoại trừ người hắn muốn tìm ra, rốt cuộc không dung được bất kỳ nữ tử nào khác.”

22.  

“Vân Thường tiền bối, ta từng nói chữ ‘chờ’ kia. Một chữ ‘chờ’, rất nặng, ép cả đời. Nhưng ngươi lại làm sao biết, người được chờ có nhẹ nhõm hay không, phải chăng so với ngươi tốt hơn. Ngươi nguyện chờ, làm sao biết phương xa, người được chờ, phải chăng cũng đang đợi? Một chữ ‘chờ’, rất nặng, ép, không chỉ cả đời, mà là một đời hai người.”

 “Chờ cái gì?”

“Ngươi chờ hắn, hắn, có lẽ cũng đang chờ ngươi. Chỉ là, so với chờ, ta càng có khuynh hướng khởi hành đi tìm.”

23.

“Thời gian của hắn cũng gấp gáp, có chuyện cần làm. Hắn có người muốn tìm, hắn cũng có người chờ hắn. ‘Chờ’ quá mức giày vò, hắn không muốn người chờ hắn, chịu quá nhiều giày vò, chờ quá lâu.”

24.  

“Đại ca ca, vì sao bảo vệ ta như vậy?”

“Thị nữ nhà ta, năm đó chạy mất, tuổi cũng như ngươi vậy, tuổi dậy thì.”

25.

“Đối với các ngươi mà nói, mấy chục năm thoáng qua liền qua. Đối với ta mà nói, mấy chục năm quá lâu.”

“Vì cái gì?”

“Có người đang chờ ta.”

“Ai? Cũng không kém mấy chục năm kia. Có thể để ngươi có sắc mặt nghiêm túc như thế, hẳn là người ngươi quý trọng. Nhưng người kia cũng giống thế quý trọng ngươi, tất sẽ không nguyện ý để ngươi từ bỏ cơ hội thành tựu Đế vị ở Kiếm đạo. Chỉ là mấy chục năm thôi...”

“Ngươi không hiểu.”

“Lão phu ở bên trong bia Kiếm Đế, tồn tại đâu chỉ trăm vạn năm tuế nguyệt, lão phu có gì không hiểu?”

“Nếu ngươi không có người muốn chờ, một chữ chờ kia, ngươi tồn tại thêm một triệu năm cũng không hiểu.”

26.

“Con đường võ đạo tuy khó, nhưng ta có thể làm, chính là đủ kiên cường. Một đường đi tới, ta chịu tới hiện tại, chưa mang Y Y về, chưa cứu Dịch lão về, hiện nay liền muốn để ta biết khó mà lui? Võ đạo thiên địa, ngươi có phải quá coi thường Tiêu Dật ta rồi hay không?”

27. 

“Các ngươi tổn thương nàng một chưởng, ta liền đồ cả nhà ngươi, công đạo. Hôm nay là nơi thứ nhất.”

28.

“Các hạ cùng Tà Quân Phủ ta có thù? Hoặc là nói thế lực của các hạ cùng Tà Quân Phủ ta có thù? Các hạ không ngại tự giới thiệu, nói không chừng chỉ là hiểu lầm cũng không nhất định.”

“Không có hiểu lầm. Từ một khắc các ngươi tổn thương nàng trở đi, chính là địch nhân, không chết không thôi.”

“Nàng? Ai?”

“Người sắp chết, hỏi nhiều làm gì.”

29.  

“Trên thực tế, hắn rất ít đối với một ít chuyện để bụng. Hắn có chuyện trọng yếu hơn, hai mục đích hắn đến Trung vực còn chưa hoàn thành. Nhưng, nếu là những việc này, có quan hệ với hai mục đích của hắn, hắn tự nhiên cũng liền quan tâm. Tà Quân Phủ, cho dù cường đại như thế nào đi nữa, tà tu, cho dù âm hiểm giảo hoạt như thế nào đi nữa, cũng không có quan hệ gì với hắn. Trời đất bao la, Tiêu Dật còn chưa sợ qua cái gì. Nhưng những tà tu này, nếu đem mục tiêu phóng tới trên thân người hắn quan tâm, đó chính là chuyện hắn không có khả năng không quan tâm.”

“Đều đi ra rồi, vậy ngoại trừ những lão quái vật kia ra, đều đừng nghĩ còn sống trở về Tà Quân Phủ.”

Trong mắt Tiêu Dật ngoại trừ dữ tợn, sát ý ra, còn có điên cuồng, cùng tự tin.

Khi năm đó Tà Quân Phủ chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn, khi hắn coi như địch nhân, hắn đã ra xong quyết định, không chết không thôi!”

30. 

“Mặc dù không biết Thánh Nguyệt Tông đến cùng mạnh cỡ bao nhiêu. Nhưng, tông môn cường đại như thế nào đi nữa, nội tình cường hãn như thế nào đi nữa, thiên kiêu trong đó, chung quy cũng phải cần ra ngoài lịch luyện. Nhắm mắt làm liều, vĩnh viễn không có khả năng thành tựu một vị cường giả. Nàng tất nhiên sẽ ra ngoài lịch luyện một lần. Khẳng định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba... Mà lấy Tiêu Dật hiểu rõ, những tà tu này hung tàn đến cực điểm, lại âm hiểm hơn người, làm việc lại không kiêng nể gì cả. Có thể có lần thứ nhất mai phục vây công, liền cũng tất có lần thứ hai, lần thứ ba...

“Thánh Nguyệt Tông, ta không biết ngươi không bảo vệ được thị nữ nhà, hay còn có nguyên nhân khác. Nhưng không có nghĩa là ta tán thành việc này, bút trướng này, ta giữ lại khi lên Thánh Nguyệt Tông lại tính với các ngươi.”

Lúc huỷ đi những phân bộ tà tu kia, Tiêu Dật tìm tới tình báo tình huống trận chiến ngày đó. Dù không tỉ mỉ, nhưng cũng ít nhiều có ghi chép. Trong đó một câu ‘Nàng suýt nữa mất mạng’, là một câu kích thích tiếng lòng Tiêu Dật.”

31.

Tà tu hung hăng ngang ngược như vậy, nếu không giết tới sợ hãi, giết tới bọn chúng không dám ló đầu, Tiêu Dật làm sao an tâm. Trận chiến kia, nàng có thể liều mạng trọng thương, từ trong tà tu vây công thoát đi. Lần tiếp theo thì sao?

Thực lực của hắn hiện nay, không làm gì được Thánh Nguyệt Tông, nhưng không có nghĩa là hắn cho phép nàng bị tà tu để mắt tới. Hắn có lẽ cũng không làm gì được Tà Quân Phủ, nhưng không có nghĩa là trong mắt của hắn dung được những tà tu này.

“Liệp Yêu điện không có tình báo của các ngươi, ta liền về tổng điện Phong Sát điện tra, Phong Sát điện tra không được, ta liền tra từng địa vực, ta luôn có cách bắt được các ngươi.”

32.

“Tiêu Dật, nhìn xem thi thể bốn phía, thậm chí không có nửa phần nhíu mày. Đối với tà tu, đối với Tà Quân Phủ, Tiêu Dật không có nửa phần nương tay. Có chút chuyện, Tiêu Dật không muốn phản ứng, cũng lười phiền phức. Nhưng có chút chuyện, chạm đến vảy ngược, đó chính là không chết không thôi. Khuôn mặt tuấn lãng kia của Tiêu Dật, sẽ lười biếng, sẽ lãnh khốc, cũng sẽ lạnh lùng.

Nhưng ở dưới tình huống cực ít cực ít, cũng sẽ dữ tợn như ma, khi đó, cũng chính là khi địch nhân ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

Miếng vảy ngược kia, bắt đầu từ thời khắc Tà Quân Phủ dám can đảm đụng vào, liền chú định Tiêu Dật cùng bọn họ không chết không thôi.”

33.

“Tâm ý của ta đối với ngươi, ngươi không biết?”

“Ta biết, thì tính sao?”

“Ngươi... ngươi có phải đã có người trong lòng rồi hay không?”

“Không sai.”

“Nàng rất đẹp?”

Tiêu Dật nhẹ gật đầu.

“Ta có chỗ nào kém hơn nàng?”

“Chỗ nào cũng không sánh nổi.”

“Ngươi rất yêu nàng?”

“Đúng. Hơn cả sinh mệnh.”

“Vậy ta thì sao?”

“Hơi có giao tình, hảo hữu.”

34.

“Tiêu Dật, từ trước đến nay tính cách trầm ổn hơn người, tâm cảnh bất động như núi. Thế gian này, có thứ có thể để cho mặt hắn lộ kinh hãi, không nhiều, đương nhiên, cũng không tính ít. Nhưng, chân chính có thể để trong lòng hắn sinh ra gợn sóng, tuyệt không nhiều, bất quá rải rác mấy chuyện, rải rác hai người. 

Cho dù là thân ở cảnh cửu tử nhất sinh, như đi trên mũi đao dây thép, giữa lần ranh sinh tử, còn không thể nhiễu tâm thần hắn, hắn còn có thể bình tĩnh ứng phó.

Cho dù cơ duyên trọng bảo, như bản nguyên Kiếm Đế, Cổ Đế Thánh Đan, dù có thể để cho hắn rung động nhất thời, chấn kinh một trận, hắn cũng có thể nháy mắt khôi phục bình thường.

Duy chỉ ba chữ Thánh Nguyệt Tông, chân chính làm cho tâm cảnh bình tĩnh của hắn vốn không có chút rung động nào, không nổi lên nửa phần gợn sóng, nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, lại không cách nào giữ vững bình tĩnh.

Cái này, cùng Thánh Nguyệt Tông thần bí cường đại không quan hệ. Tông môn, thế lực lại cường đại như thế nào, Tiêu Dật chưa từng sợ.

Cái này, chỉ là bởi vì người kia, đang ở trong tông môn thần bí này, đau khổ chờ đợi. Hoặc là nói, giờ này khắc này, để cảm xúc bình tĩnh của Tiêu Dật rung động, không phải vòng trăng tròn màu vàng kia. Mà là, khuôn mặt nhu thuận của thân ái rõ ràng mà mơ hồ từ đầu đến cuối phản chiếu trong tâm cảnh bình tĩnh.

Tiêu Dật bỗng dưng cười một tiếng, kia là một nét cười hiểu ý, là một nét cười tưởng niệm, đồng thời, cũng là một nét cười dịu dàng khó có được.”

35.

“Tiểu tử, hiện nay biết cái gì là chênh lệch sao? Lão phu thực tế nghĩ mãi mà không rõ, giống ngươi sâu kiến bực này, sao có thể được thiên chi kiêu nữ như thánh nữ vô cùng ưu ái, thậm chí làm cho nàng hàng đêm tương tư, nhiều lần lúc đột phá, suýt nữa bởi vì nhung nhớ mà tâm thần bị hao tổn, dẫn đến phản phệ bị thương. Lão phu cũng nghĩ không thông, vì sao tôn nhi của lão phu xuất sắc như thế, ở Thánh Nguyệt Tông cũng là thiên kiêu hiếm có, nàng lại không để mắt tới. Lão phu vốn cho rằng, ánh mắt nàng cực cao, hiện tại xem ra, ánh mắt nàng kém đến cực điểm. Đương nhiên, lão phu càng thêm nghĩ mãi mà không rõ chính là, loại tiểu phế vật như ngươi, ở đâu ra lá gan ngấp nghé được Thánh nữ ưu ái. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, kết cục, chính là chết.”

“A.” Lúc này Tiêu Dật, lại cười đắc ý.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười. Ta rốt cục xác định được, nàng đúng là chờ ta.”

36. 

“Lấy địa vị lão phu ở Thánh Nguyệt Tông, chỉ cần lại thỉnh cầu Thánh Quân, nói không chừng Thánh nữ chịu gả cho tôn nhi của ta cũng không nhất định. Mà con cóc ghẻ ngươi, cũng chỉ có thể ở đây thê thảm vẫn lạc.”

“Lão già, mặc dù ta biết thị nữ nhà ta vô luận thế nào cũng sẽ không coi trọng tôn nhi kia của ngươi. Nhưng, ta vẫn là quyết định không để cho ngươi còn mạng về Thánh Nguyệt Tông.”

37.

“Thánh Nguyệt Tông đã là thứ trói nàng cả đời, vậy ta liền triệt để hủy nó.”

38.

“Người kia, từ đầu đến cuối ở phương xa chờ đợi.

“Ngươi hẳn một mực chờ đợi ta. Nếu không, đám đồ ngốc Thánh Nguyệt Tông kia không có khả năng vẫn luôn truy sát ta như điên.”

Bị người khác đuổi giết, hiển nhiên không phải chuyện gì tốt. Nhưng đối Tiêu Dật mà nói, hắn lại càng tỏ ra vui sướng, bởi vì hắn biết được những năm này mình tìm kiếm cũng không có uổng phí.”

39.

“Cuối cùng sẽ có một ngày, kiếm thuộc về hắn, hắn sẽ lại lần nữa nắm về. Cuối cùng sẽ có một ngày, Tiêu Dật hắn sẽ đường đường chính chính lên Thánh Nguyệt Tông đòi người.”

40.

“Tu vi không còn, nhục thể sụp đổ, nhưng Tiêu Dật hắn vẫn là Tiêu Dật. Lục phủ ngũ tạng của hắn, toàn thân, một thân gân mạch, cùng xương cốt da thịt, tất cả đều kịch độc quấn quanh, cực kỳ thống khổ. 

Nhưng máu của hắn, vẫn nóng như cũ.

Cỗ nhiệt huyết kia, một mực trong cơ thể lưu động không thôi.

Hắn sở dĩ không cảm giác được rét lạnh, chính là bởi vì còn có những nhiệt huyết này. 

Tia nhiệt huyết này của hắn, không vì cái gì khác.

Vì, đã từng khát vọng đối với Trung vực đặc sắc này, là truy cầu không thôi đối với con đường võ đạo. Vì, càng là đến Trung vực tìm người kia trở về, tìm được cách cứu vị lão nhân kia.”

41. 

“Ta không chết được. Ta còn có chuyện cần làm. Có chút chuyện, hơn cả tính mạng, trước khi hoàn thành, ta sẽ không chết.”

42. 

“Hắn không nói rõ, nhưng những việc này đã là chấp niệm trong lòng hắn, chôn ở chỗ sâu. Những việc này, trước khi chưa hoàn thành, hắn sẽ không chết. Cho dù trời này, muốn lấy tính mạng hắn.”

43.

“Tiêu Dật, ngươi cùng Bắc Ẩn cung ta không cừu không oán, cần gì phải ra tay giết. Ân oán ngươi cùng Thánh Nguyệt Tông, Bắc Ẩn cung ta không nhúng tay vào là được.”

“Vốn không thù hận, nhưng các ngươi gây thù hận. Thị nữ nhà ta, các ngươi cũng dám đánh chủ ý?”

“Đó cũng chỉ là nữ nhân thôi...”

“Đó là nữ nhân của ta.”

44.

“Kiếm Cơ tiền bối. Chuyện hôm nay, tạ ơn, trông nom ngày xưa, cũng tạ ơn. Nhất định phải nói di ngôn, tiểu tử liền khẩn cầu Kiếm Cơ tiền bối một chuyện. Cả đời này của tiểu tử, chỉ có hai người không bỏ xuống được. Một là thị nữ nhà ta, hai, là lão nhân ngủ trong huyệt động trên vách núi tuyệt địa của Cực Hàn chi địa. Nếu có khả năng, còn mời Kiếm Cơ tiền bối giúp ta thức tỉnh lại. Sau ba hơi thở, mang thị nữ nhà ta rời đi. Chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, ta cam đoan không ai có thể cản các ngươi, không ai có thể đuổi kịp các ngươi.”

Tiêu Dật ngưng trọng truyền âm một câu, trong mắt, mang theo vẻ cầu khẩn. Đây là lần đầu đời này của hắn lộ ra ánh mắt ‘cầu khẩn’.

Nội dung được tổng hợp bởi Phong Miên.

Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN


  • 4
  • 0

Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!

Bằng hữu tới nói 2 câu đi...

TIÊN HIỀN THƯ VIỆN

Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.

LIÊN HỆ QUẢNG CÁO

LIÊN KẾT

google news tiktok