Hồn Đế Võ Thần là bộ tiểu thuyết đông phương huyền huyễn ra đời 2017 và được hoàn thành vào cuối tháng 2/2022 của tác giả Tiểu Tiểu Bát, toàn văn 5217 chương kể về con đường thành tựu Võ Thần của nam chính Tiêu Dật.
45.
“Thị nữ nhà ta thành hôn, có hỏi qua ta chưa?”
46.
“Lúc ta hành tẩu bên ngoài, không chỉ một lần nghe những đồ ngốc thế lực ẩn thế kia nói qua. Đường đường là thánh nữ Thánh Nguyệt Tông, lại vì một nam tử, thường ngày đêm tương tư, cơm nước không vào, thậm chí nhiều lần bộc phát tâm ma. Nam tử kia, là ta sao?”
“Nếu nàng đáp không phải, ta liền dẫn nàng trở về làm thị nữ, mỗi ngày đốt củi nấu cơm, đấm lưng hầu hạ cho ta. Nếu như đáp phải, liền cũng trực tiếp mang nàng về nhà, dù sao không khác.”
47.
“Thật có lỗi, để nàng chờ lâu rồi.”
48.
“Nàng có biết vì sao ta đến tìm nàng không? Có lẽ, đã từng trong mắt nàng, nàng chỉ là một thị nữ, thậm chí không đáng giá nhắc tới, thậm chí có thể ở trong lòng ta không có nửa phần địa vị. Thậm chí theo lý thuyết, cho dù nàng mất đi, ta cũng nên không cần quá để ý. Nhưng trong mắt của ta, không phải như thế.”
“Từ sau khi nàng bị mang đi, ta liền rời khỏi Tiêu gia, chính thức ra ngoài tìm nàng. Một năm kia, ta hơn 16 tuổi. Cũng là một năm kia, ta hạ quyết tâm, cho dù thiên sơn vạn thủy, cũng sẽ mang nàng trở về.”
“Môn phái đầu tiên ta gia nhập, tên là Liệt Thiên Kiếm Phái, chính là kiếm phái đứng đầu toàn quận. Ta khi đó nghĩ đến, vào kiếm phái mạnh nhất, nhất định có thể tìm được nàng, dù sao trong mắt ta, một quận Bắc Sơn đã rất rất lớn. Nhưng về sau ta mới phát hiện, thế giới này, so với tưởng tượng của ta còn khổng lồ hơn nhiều lắm. Lớn đến, cho dù ta nhập Động Huyền, có thể ngự không phi hành, cũng cả một đời không bay hết mảnh thế giới này.”
“Chỉ là, ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy, đó chỉ là thực lực của ta không đủ thôi.”
“Ta từ đầu đến cuối tin chắc, chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh, nhất định có thể tìm được nàng. Cho nên, ta chưa từ bỏ, cũng một mực tìm kiếm.”
“Lại về sau, ta tìm khắp toàn bộ vương quốc, tìm khắp mười sáu nước, chỉ có thể vượt qua không gian loạn lưu, tiến vào Trung vực. Đến Trung vực, gia nhập hai điện Tu La, Phong Sát, lại tiếp tục tìm, ta tin tưởng, nàng tất nhiên ở đây.”
“Quả nhiên, về sau ta gặp Thương Nguyệt, rốt cục có tin tức của nàng, ta định ra hẹn ước ba năm, đó là thời gian dài nhất ta có thể nhẫn nại.”
“Những năm này, ta lịch luyện khắp nơi, ở Thiên Tàng học cung một lúc, lại ở Hắc Vân học giáo một đoạn thời gian, về sau, chính là độc hành.”
“Nơi nào có thịnh sự, nơi nào có cơ duyên, ta liền đi nơi đó, bởi vì ta biết, những thứ kia có thể để cho ta lớn lên càng nhanh. Ta chưa hề dừng lại bước chân, đi khắp hơn phân nửa Trung vực. Địa vực Tinh Đổi, địa vực Phương Thốn, địa vực Thiên Tàng, địa vực Hắc Vân, địa vực Tứ Phương, địa vực Thập Bát Phủ, phạm vi Đông bộ...”
”Đến nay, hơn mười năm, gần mười một năm, ta rốt cục tìm được nàng.”
“Nói về trước đó vấn đề, nàng có biết, vì sao ta đến tìm nàng không?”
“Thời gian ta cùng nàng chung đụng, kỳ thật cũng không dài. Nhưng, nàng là người đầu tiên chăm sóc ta, nàng đối xử với ta cực kỳ tốt. Nàng kiểu gì cũng sẽ sợ ta bị đói, mỗi lần đều trước khi ta đói chuẩn bị kỹ càng đồ ăn, cho dù không phải món ngon hải vị, lại bao ăn no hợp khẩu vị, nàng cũng luôn luôn để cho ta ăn trước.”
“Những năm này, ta đã quên không biết bao lâu chưa từng đàng hoàng nếm qua một bữa cơm. Bởi vì, đồ ăn khác, ta cũng không muốn ăn.”
“Những năm này, ta cũng đã quên không biết bao lâu không đổi qua y phục khác.”
“Dĩ vãng, nàng luôn sợ ta lạnh, cũng sợ ta khó coi, công tử phục duy nhất của ta, nàng thay ta may lại vá, lại không hiện dấu vết.”
“Đương nhiên, về sau, dáng người ta lớn chút, công tử phục trước đó, mặc không vừa, đành phải chiếu theo kiểu dáng, tạo mấy chục bộ công tử phục lớn hơn giống nhau như đúc.”
“Còn nhớ Dương Phục không?”
“Một chủy thủ kia, suýt nữa lấy mạng nàng. Ta lần đầu đầu tiên sốt ruột như vậy, sợ hãi lo lắng như vậy. Ta khi đó, chưa từng nghĩ qua nàng sẽ ngu ngốc như vậy, cả mạng cũng không cần, không chút do dự ngăn cản cho ta. Có lẽ, những chuyện này đều chỉ là chút chuyện vụn vặt. Đối với cấp độ hiện nay mà nói, những chuyện này, đều tính không được chuyện lớn gì, chỉ là qua hơi lát liền có thể lãng quên.”
“Có lẽ, rất nhiều chuyện theo ý của nàng, là chuyện đương nhiên, đối với người ngoài xem ra, chỉ là chuyện chẳng thèm ngó tới. Nhưng trong mắt của ta, không phải như thế.”
“Có một số người, đã nhận định, liền sẽ không thay đổi.”
“Còn có một chuyện quên nói, ta sở dĩ tới tìm nàng, còn có một nguyên nhân.”
“Năm đó, sớm ở lúc ta thấy nàng, liền biết, thị nữ nhà ta ngày sau lớn lên, nhất định khuynh quốc khuynh thành, mỹ mạo tuyệt thế.”
“Ta tin tưởng, ánh mắt của ta tuyệt sẽ không sai. Sự thật cũng chứng minh, quả là thế, thị nữ nhà ta, lớn lên so với ai cũng xinh đẹp hơn.”
“Thị nữ động lòng người như vậy, ôn nhu quan tâm, lại tư sắc tuyệt sắc, như tiên nữ hạ phàm, bị bắt cóc, ta không đi tìm trở về, chẳng phải là thành đồ ngốc rồi?”
49.
“Thời điểm năm đó Tà Quân Phủ đụng vào ranh giới cuối cùng của hắn, thời điểm hắn xem như địch nhân, hắn đã ra xong quyết định, không chết không thôi!”
50.
“Biết vì sao ta nhất định phải nhằm vào tà tu Tà Quân Phủ các ngươi không? Biết vì sao hôm qua ta lại cảm thấy âm thanh của ngươi chói tai tới cực điểm không? Biết vì sao hôm nay ta thực hiện lời hẹn không? A, một năm rưỡi trước, ngươi tính kế thị nữ ta, cũng nên tính sổ rồi.”
51.
“Ở trong lòng ta, không có bất cứ thứ gì có thể quan trọng hơn nàng.”
52.
“Ngươi lựa chọn đem thời gian còn lại của ngươi, để lại cho thị nữ của ngươi, đây cũng không phải là lựa chọn nhất định. Dù nàng ở Thánh Nguyệt Tông tương tư mười năm, nhưng nàng chưa chịu thiệt thòi gì. Ngươi rất không cần phải vì nàng như thế. Tối thiếu đối với lão phu xem ra, việc này rất ngu xuẩn. Hơn nữa, ngươi cũng không nợ nàng.”
“Không, ta nợ nàng... rất nhiều. Tất cả mọi người coi là, một năm rưỡi trước, ta lên Thánh Nguyệt Tông tìm nàng, chỉ là đơn thuần vì bản thân mình trút giận. Chỉ là đơn thuần muốn chứng minh cho tất cả mọi người nhìn, mao đầu tiểu tử ngày đó Thánh Quân xem thường, đã có lực lượng rung chuyển Thánh Nguyệt Tông nàng. Chỉ là đơn thuần vì đoạt lại thị nữ tốt hơn so với bất kỳ ai khác.
Chỉ là đơn thuần bởi vì mười năm trước tình cảm ta cùng nàng cực sâu, nàng vì ta không tiếc mạng, ta không muốn phụ nàng, cho nên không tiếc liều mạng mười năm, trải qua vô số mưa gió, vượt ngang ngàn ngàn vạn vạn tìm nàng về.
Có chút chuyện, ta không nói, chỉ là không muốn để nàng biết.
Nàng sống hơn mười năm này, đủ mệt rồi, ta muốn để nàng được sống nhẹ nhõm tự tại chút.
Ta xác thực nợ nàng. Tiêu gia cũng nợ nàng.
Như lời nói ngày đó của Thánh Quân, Thánh Quân cứu từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu, Y Y chính là thẻ đánh bạc của giao dịch, ta không có quyền đi Thánh Nguyệt Tông nàng đòi người.
Nàng vốn dĩ so với ai khác đều sống tự tại hơn, tối thiểu khi đó, đó chính là cuộc sống nàng muốn. Nàng muốn rất đơn giản, đơn giản không có đạo lý.
Nhưng chính là vì cứu Tiêu gia, nàng mới đáp ứng điều kiện của Thánh Quân, đi Thánh Nguyệt Tông.
Nàng vì thế trả giá mười năm, vây hãm mười năm, ta bây giờ chỉ đền bù một năm rưỡi, không quá phận, cũng còn chưa đủ.”
53.
“Nàng từng sống trong lồng giam, lại chưa nhìn đủ thế giới đặc sắc này, thế gian này, sao có thể biến thành luyện ngục.”
54.
“Ta biết ngươi cùng vị thánh nữ Thánh Nguyệt Tông lưỡng tình tương duyệt, nhưng nam nhân mà, tam thê tứ thiếp không thể bình thường hơn được. Lấy thân phận, thực lực của ngươi hôm nay, thê thiếp thành đàn cũng được, thiên hạ không ai dám nói ngươi nửa câu không phải.”
“Không nhọc lòng Hạ tiền bối.”
55.
“Ở trong lòng hắn, vô luận để hắn bỏ ra cái giá gì, cũng tuyệt không nguyện ý nhìn thấy dáng vẻ thương cảm của nàng, thấy lão nhân lộ ra ý quở trách.
Cho dù phía trước là U Minh Hoàng Tuyền, hắn cũng sẽ không tiếc.”
56.
“Trên thực tế, ta liền biết các ngươi là giả, nhưng cho dù biết các ngươi là giả, ta như cũ không nguyện ý thấy các ngươi lộ ra nửa phần thương cảm, có nửa phần đau lòng. Nếu ta chỉ có một mình, không ràng buộc, đi với các ngươi liền đi. Nhưng hôm nay, ta còn có thật nhiều chuyện muốn làm. Còn có người đang chờ ta.
Phong Tuyết U Minh Lộ, xác thực lợi hại, có thể triển lộ phần mềm mại ta chôn giấu sâu trong nội tâm, không, đó thậm chí là nhược điểm trí mạng của ta.
Nhưng các ngươi không biết là, các ngươi là nhược điểm trí mạng của ta, nhưng cũng là chấp niệm kiên định nhất trong lòng ta, không gì có thể rung chuyển.
Ta xác thực rất nhớ hai người bọn họ, cũng rất muốn gặp hai người bọn họ. Nhưng ta chán ghét người khác lấy chuyện ta không nguyện ý nhất tính toán ta, nhất là hai người bọn họ.
Phong Tuyết U Minh Lộ, hôm nay ta san bằng ngươi.”
(Tiêu Dật đi trên Phong Tuyết U Minh, Phong Tuyết U Minh huyễn hoá ra Y Y giả cùng sư phụ giả lôi kéo hắn lạc đường trong gió tuyết. Thực tế, Y Y đang chờ hắn quay về, sư phụ đang chờ hắn thức tỉnh, do đó mới có thoại này.)
57.
“Tiêu Dật cười nhẹ, cho dù trên khuôn mặt tuấn dật ngậm lấy mấy phần tang thương, trong đôi mắt kiên nghị nhiều mấy phần buồn rầu, thậm chí toàn thân trên dưới của hắn cơ hồ bất luận chỗ nào cũng từng vết thương chồng chất.
Nhưng nếu có thể để cho giai nhân bên cạnh vĩnh viễn vô lo vô nghĩ như vậy, hết thảy đều đáng giá.”
58.
“Công tử nhà nàng, từng khi nào khiến người ta thất vọng? Đặc biệt là nàng.”
59.
“Ta đẹp hay không không quan trọng. Nàng đẹp là xong.”
60.
“Thị nữ nhà ta, bây giờ là thánh nữ cao quý, dung nhan tuyệt thế, ta sao nỡ để nàng làm những việc nặng này. Đương nhiên là giữ lại đấm lưng làm ấm giường chu đáo hầu hạ ta còn có lời.”
61.
“Tiêu Dật quay đầu liếc nhìn giai nhân, khẽ cười một tiếng.
Đây là lần đầu hắn nướng thịt ăn dụng tâm như vậy. Cũng là lần đầu lấy bản lĩnh khống hoả cường hãn của mình nhóm lửa nấu đồ ăn mà không để ý chút nào, ngược lại còn thích thú.”
62.
“Tiêu Dật từ trước đến nay đối với thiên phú cùng lực lĩnh ngộ của mình cực kỳ tự ngạo, tự tin không thua bất luận thiên kiêu yêu nghiệt nào của thế gian.
Nhưng lần này, lại không hiểu có chút cảm giác bị thất bại.
Đương nhiên, cho hắn những cảm giác bị thất bại này là Y Y, hắn cũng không quan trọng.”
63.
“Phong cảnh đẹp nhất thế gian, trên thực tế không phải chỗ đó, chỉ ở bên cạnh người nào. Cuối cùng cả đời, tầm thường mà tìm, chỉ là phí công. Phong cảnh đẹp nhất vẫn luôn ở bên người.”
64.
“Nàng là...?”
“Thê tử của ta.”
65.
“Hắn cùng vị thánh nữ kia, nam thanh nữ tú, căn bản là một đôi trời sinh, ông trời tác hợp cho. Ta chưa bao giờ thấy hắn lộ ra loại nụ cười vui vẻ tự nhiên kia, cũng chưa từng gặp qua trong mắt hắn vậy mà có thể chứa đầy cả thân ảnh một người. Trong mắt của hắn, chỉ có vị thánh nữ kia.”
66.
“Ngao du cùng nàng, làm chuyện nàng muốn làm, nhìn cảnh nàng muốn nhìn, đối với ta mà nói là chuyện quan trọng.”
67.
“Nàng có biết, vì sao ta nguyện ý đáp ứng mang nàng ngao du địa vực trước kia ta từng đi qua? Kỳ thật ta biết ý nàng, cũng biết rõ ta mang nàng đi lại một lần, nàng lại bởi vì các loại kinh lịch gian khổ dĩ vãng mà cảm thấy không vui. Thậm chí, lấy tâm tư tinh tế của nàng, cho dù ta muốn cố ý giấu, cũng không gạt được. Nhưng, ta vẫn đáp ứng. Trước tiên, nàng muốn, ta liền đồng ý, ta chỉ muốn thị nữ nhà ta vui vẻ, mà không phải mặt mày buồn khổ, thứ hai, ta muốn để nàng nhìn xem Trung vực khác một chút, nàng trước kia, cũng có ra ngao du. Nhưng, lấy thân phận của nàng, chắc chắn có cường giả đi theo. Trung vực nàng thấy, sẽ chỉ là Trung vực vị Thánh Quân kia muốn để nàng thấy. Mà ta, càng muốn thông qua thị giác của ta, mang nàng đi nhìn Trung vực chân chính một lần.”
68.
“Theo hiểu biết của ta đối với ngươi, từ trước đến nay ngươi không quan tâm những lời đồn đại chuyện nhảm kia, cũng không quan tâm cái gọi là thanh danh.”
“Chẳng lẽ ta vô duyên vô cớ cõng thanh danh hái hoa tặc? Ta không đến mức bị oan uổng như vậy.”
“Ta cũng nói rồi, ngươi căn bản không quan tâm, ngươi cho rằng thanh danh của Tiêu Dật tiểu tặc ngươi dĩ vãng tốt? Ngươi chỉ là sợ vị thánh nữ ở Thánh Nguyệt Tông để ý thôi. Chậc chậc, cái này cũng không giống Hắc Bào Tiêu Tầm cả ngày lạnh lùng tới cực điểm hoặc vị Tử Viêm Dịch Tiêu lãnh khốc tới cực điểm ngày xưa ta biết. Chờ ngươi sống đến năm tháng của chúng ta người liền rõ ràng, nhi nữ tình trường, buồn cười cỡ nào.”
“Ngươi biết cái gì.”
69.
“Ta đi không xa, ngay ở chỗ sâu trong tổng điện. Cách toà thiên viện này của nàng cũng chỉ có chút khoảng cách kia.”
70.
“Vị này, nhất định là giai nhân năm đó Tiêu Dật công tử thường xuyên nhắc tới trong miệng. Năm đó, Tiêu Dật công tử băng lãnh khắp nơi, nhìn người nào cũng là bộ dáng lạnh như băng, cho dù là giai nhân tuyệt sắc thế nào cũng khó vào được mắt hắn. Duy chỉ nhắc tới giai nhân ngươi, Tiêu Dật công tử mới triển lộ nét cười.”
71.
“Nha đầu này, cả lão phu cũng nhìn không thấu. Đã không biết là tốt hay xấu, là phúc hay hoạ, bây giờ giết, liền chấm dứt.”
“Trước tiên ngài có thể giết ta.”
“Tiểu tử, nữ tử thiên hạ nhiều làm sao. Bên cạnh ngươi trước kia còn nhiều giai nhân tuyệt sắc, cũng không thiếu một người này. Nếu ngươi sợ Thánh Nguyệt Tông trả thù, cứ yên tâm, bát tông ai đến, lão phu đều đuổi đi cho ngươi...”
“Ta đến, ngài cũng đánh sao? Ta cản, ngài cũng giết sao?”
72.
“Ngươi muốn nhìn sinh linh ngươi bảo vệ sau lưng, vô cùng có khả năng rơi vào đồ thán sao?”
“Chuyện cười. Sau lưng ta trông coi, cho tới bây giờ chỉ có một người.”
73.
“Nếu như không có nàng, Trung vực này có sập, cũng không có nửa phần liên quan ta.”
74.
“Vừa rồi sư phụ vừa dẫn ta tới, ta liền chú ý tới ánh mắt của sư phụ nhìn sư nương không giống. Sư phụ vẫn như trước đây, nhìn ai cũng lạnh như băng. Nhưng chỉ có lúc nhìn sư nương, ánh mắt mới dịu dàng như nước, mê như si như say (花痴).”
75.
“Nàng làm, đều thích.”
76.
“Công tử có thích không?”
“Có.”
“Loại nào?”
“Ở bên cạnh ta.”
“Y Y đang hỏi tới thức ăn đồ uống.”
“Không quan trọng, nàng thích là được.”
77.
“Tiểu tử, lại muốn bắt Y Y chạy?”
“Cái gì gọi là bắt chạy, vốn chính là của nhà ta, trước đó các ngươi trắng trợn cướp đi.”
78.
“Sau này Y Y không muốn lại tới nơi này.”
“Nguyên lai vì chuyện này mà tức giận. Được được được, sau này, không còn đến Thiên Tàng học cung này nữa. Cho dù đến, cũng chỉ đi gặp Hoắc lão viện trưởng, còn lại những chỗ không ra gì, người khốn kiếp, hết thảy không đi, hết thảy không gặp.”
79.
“Thị nữ nhà ta, đương nhiên lợi hại. Nàng tiến lên, xác thực nhẹ nhõm, nàng trưởng thành, xác thực nhẹ nhõm. Nhưng cũng phải chính bản thân nàng có bản lĩnh, nếu không, có trải sẵn tiền đồ tươi sáng thế nào cũng vô dụng. Hơn nữa, nhìn như nhẹ nhõm, kỳ thực là bao nhiêu ngày lẫn đêm bế quan khổ tu, cô tịch lĩnh hội, không ai biết được thôi.”
80.
“Những năm này ở Thánh Nguyệt Tông, Y Y cũng thường xuyên nhớ tới Tiêu gia.”
“Không nên nhớ ta trước sao?”
Nội dung được tổng hợp bởi Phong Miên.
Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN
Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!
Bằng hữu tới nói 2 câu đi...
Làm sao khống chế kịch bản trăm vạn chữ
Phân tích chi tiết đại kết cục Phàm Nhân Tu Tiên, Bình linh chính là trùm cuối?
Review nhanhVô Địch Từ Làm Đại Nhân Vật Phản Diện Bắt Đầu
Đôi lời về kết cục của tác phẩm Khủng Bố Sống Lại
Dân Mạng Bình Luận 《 Vạn Cổ Tối Cường Tông 》 Như Thế Nào?
T-36: Ta Mỗi Ngày Đều Có Thể Thêm Điểm Một Lần
Đại Phụng Đả Canh Nhân: Lý Diệu Chân
Tống đầu gỗ - T-7: Tu chân liêu thiên quần
@#%x - T-7: Tu chân liêu thiên quần
Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới đẹp không? Một sách phong Thần có gì đặc sắc?
Họa Giang Hồ Chi Bất Lương Nhân: Thiên Tội Tinh Kính Tâm Ma, ra sân liền tấu hài!
Các nhân vật vô địch cùng cảnh giới trong truyện Phàm Nhân Tu Tiên
Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.