Hồn Đế Võ Thần: Tổng Hợp Câu Nói (3)

Phong Miên | | 656

Trích dẫn kinh điển Huyền huyễn Xuyên qua Phế tài Xây dựng thế lực

Hồn Đế Võ Thần là bộ tiểu thuyết đông phương huyền huyễn ra đời 2017 và được hoàn thành vào cuối tháng 2/2022 của tác giả Tiểu Tiểu Bát, toàn văn 5217 chương kể về con đường thành tựu Võ Thần của nam chính Tiêu Dật

Tình của Tiêu Dật (2)

 

81.

“Hai vị tiền bối, nếu như không có việc gì, ta đi trước, nương tử trong nhà vẫn chờ ta ăn cơm.”

82.

“Đừng nhíu mày, nàng dự liệu nhất định ta cứng rắn không nổi, liệu được nàng đến, ta cũng không cách nào cưỡng ép nàng trở về. Xem ra nương tử nhà ta thông minh quá mức cũng không phải chuyện tốt, ngay cả ta cũng tính toán.”

83.

“Y Y ở đây, ta tự nhiên cũng ở đây.”

84.

“Tiểu tử, truyền âm cho bản đế làm cái gì? Nữ nhân kia không ở đây chứ...”

“Phu nhân nhà ta có đáng sợ như thế sao?”

85.

“Một thiên kiêu Thánh Nguyệt Tông nho nhỏ, cũng xứng cùng chư vị tông chủ cùng Đông Phương Thái Thượng ngồi ngang hàng? Lão phu cùng Xích Tiêu Kiếm Quân, trưởng lão các Tông đều chỉ đứng, nàng tính là thứ gì?”

“Ngươi một trưởng lão tông môn nho nhỏ, tự nhiên không tính là thứ gì. Phu nhân bổn điện chủ, luận địa vị cùng tông chủ các tông ngươi ngang hàng.”

86.

“Ta thích yên bình, nhưng nếu có nàng bên cạnh, dù là sóng biển ngập trời, ta đi con đường gian nan vất vả che kín, ta cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng nếu không có nàng bên cạnh, nơi yên bình, cũng chỉ là thế gian hoang vu, tẻ nhạt vô vị, chỉ chờ năm tháng trôi qua, cuối cùng hoá thành xương trắng. Ta không biết như thế nào ngươi mới có thể nghe rõ. Tóm lại, ngươi tổn thương tới một sợi lông của nàng, ta tất đồ Cửu Hoang của ngươi, đủ rõ ràng chưa?”

87.

“Cũng phải, nương tử nhà ta nghĩ những chuyện phiền lòng này làm cái gì. Nếu ta có tác dụng, cần gì nàng phải phiền lòng. Nàng phụ trách giặt quần áo nấu cơm, đấm lưng ấm giường liền tốt. Chuyện đánh nhau, chuyện phiền lòng của những kẻ khốn kiếp kia để ta giải quyết.”

88.

“Trước kia, ta thích một mình, lúc phiền lòng, chỉ tự mình lẳng lặng suy nghĩ. Bây giờ, ta cảm thấy có nàng bên cạnh càng tốt hơn, lúc phiền lòng, nàng luôn có thể để ta càng thêm quả quyết.”

89.

“Lúc nàng ở bên, vô luận nội tâm hắn gợn sóng không ngừng cỡ nào, kiểu gì cũng sẽ trong thời gian thật ngắn an ổn trở lại, thậm chí hài lòng an tâm.”

90.

“Đợi lúc ta tìm nàng, trong lòng ta đã có nàng, sao bỏ được có thể tùy tiện chết đi.”

91.

“Thê tử của ta đang chờ ta.”

92.

“Kỳ thực, ta đã sớm nhìn rõ ràng. Ngươi đã nói nhìn ta cũng rất đẹp, nhưng ngươi không thích ta. Ta cảm thấy ngươi thích yên tĩnh, cho nên ta cho ngươi thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, ngươi sẽ vui vẻ, liền sẽ để ta giúp ngươi. Mà ta thích ở bên cạnh ngươi. Nhưng yên tĩnh của ngươi, xưa nay không là nơi nào, xưa nay không là chỗ nào. Yên tĩnh của ngươi, vẻn vẹn là ở trên người nàng.” —— Tư mệnh Vô Nguyệt 

93.

“Chuyện đánh nhau, giao cho vi phu. Nàng không sao, ta liền không sợ tất cả.”

94.

“Dù ta chuẩn bị tám năm, không chờ được kết quả ta chờ đợi, nhưng bây giờ cũng không tệ. Tám Thiên Quân, xem như không còn bốn người. Kết quả này, còn có thể chấp nhận. Quan trọng nhất chính là, nàng mạnh khoẻ, chính là tốt nhất.”

95.

“Công tử không mang theo Tử Điện sao?”

“Không cần, nó thay ta ở cạnh nàng nửa ngày.”

96.

“Sau lần này, ta cũng hẳn có thể tìm được tung tích tên khốn kiếp kia. Cùng mang hắn về Tiêu gia, ta nhìn xem đám lão già Tiêu gia còn có thể nói cái gì. Hết thảy chuyện xong, chúng ta liền thành hôn.”

“Công tử nói là gia chủ? Công tử gọi gia chủ như vậy, vậy công tử là cái gì?”

“Có thể để cho phu nhân nhà ta vui cười, ta liền nhận là tiểu khốn kiếp chứ sao.”

97.

“Một đám nghiệt súc, cũng dám nhiễu phu nhân nhà ta nghỉ ngơi, thật là muốn chết.”

98.

“Ta biết, hắn không phải đối thủ của nàng. Chỉ là, tên này cùng những kẻ Quỳnh Vũ Tông, Không tộc, đều là tiểu nhân bỉ ổi. Ta không có hứng thú để bọn họ bẩn tay nàng.”

99.

“Nàng sẽ trở thàng nhược điểm lớn nhất của ngươi.”

“Đồ điên.”

100.

“Bắc Ẩn Vô Địch nói không sai, nàng sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của ngươi.”

“Thê tử của Tiêu Dật ta, khi nào đến phiên người khác nói này nói nọ?”

101.

“Phu nhân nhà ta, đương nhiên càng mạnh càng tốt, về sau bảo vệ ngược lại ta.”

102.

“Ly Uyên trưởng lão còn nhớ rõ, năm đó trước khi Yêu vực biến thiên, ngươi ỷ thế hiếp người tổn thương phu nhân ta?”

“Khi nào... lão phu chỉ là cùng vị thánh nữ kia đối đầu mấy chưởng, căn bản không có tổn thương nàng.”

“Ta biết. Nếu như ngươi đả thương nàng, bây giờ còn có cơ hội ở trước mặt ta nói chuyện? Đến đây, lại vênh váo hung hăng như vậy một lần.”

103.

“Đường đường là chủ bát điện, liền muốn bởi vì những nợ cũ trước kia mà đến Ly Uyên Tông ta làm to chuyện?”

“Ngươi lấn phu nhân ta, ta khinh toàn tông ngươi, công đạo.”

“Năm đó... là thánh nữ các hạ... cường thế phong toả Đông Phương gia, một người không cho phép vào, một người không cho phép ra... ngang ngược càn rỡ, hung hăng vênh váo. Lão phu chỉ là mang một đệ tử Ly Uyên Tông ta đi...”

Lời của đại trưởng lão Ly Uyên Tông còn chưa dứt. Trong không khí, bùng lên một màn máu. Không thấy Tiêu Dật có động tác gì, một cánh tay của đại trưởng lão Ly Uyên Tông đã hoá thành mưa máu.

“Ai ngang ngược càn rỡ, ai hung hăng vênh váo? Ta nghe không rõ.”

104.

“Ta cam đoan, vô tận năm tháng về sau, vầng trăng sáng này, vẫn luôn sáng tỏ, không nhuốm nửa phần dơ bẩn. Trời này, màn đêm này, không che được vầng trăng sáng.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nàng vui, trăng này sáng tỏ.”

105.

“Gió ngừng, mưa tạnh, ta sẽ về. Chờ ta, ta sẽ nhanh chóng.”

106.

“Cho dù những hảo hữu, trưởng bối của hắn, cố nhân rất nhiều. Nhưng đối với tiểu tử kia mà nói, nơi có nha đầu này, mới là nơi lòng an bình, chỗ tự tại.”

107.

“Ta thậm chí không muốn cho hai người các ngươi chết chung một chỗ.”

“Tiêu Dật điện chủ lại cũng có lúc nói ra lời ác độc như thế, thật đúng là khó có được.”

“Không phải ta ác độc. Mà là từ khi ta bước ra đời đến nay, các ngươi là người ta ghét nhất, cũng làm cho ta muốn giết thống khoái nhất. Các ngươi muốn vị trí Hồn Đế kia, thiên địa tán thành, đều có thể đến tìm ta. Các ngươi muốn trả thù, muốn đối phó, cũng đều có thể nhằm vào ta, sóng biển ngập trời, lửa giận sát phạt, ta đều có thể gánh. Lời lẽ người đời lạnh lùng, nói xấu vô số, ta hoàn toàn không quan tâm, ta tạm thời coi là ân oán cá nhân giữa võ giả với nhau. Nhưng các ngươi không nên tính toán Y Y, đúng vậy, các ngươi, ngươi, cũng bao quát Bắc Ẩn Vô Vi ở bên trong. Thánh Quân Thánh Nguyệt Tông là người ngu, bị các ngươi tính toán lại hồn nhiên không biết, cho nên sau này nếu không có tất yếu, ta cơ hồ chưa từng đưa Y Y về Thánh Nguyệt Tông, một mực mang theo trên người.”

108.

“Thế gian, cũng chỉ có nữ tử này, có thể để cho hắn lộ ra ánh mắt nhu hoà thế này. Có lẽ, chỉ có nữ tử này, mới giỏi nhất làm mệt nhọc của hắn tan hết, lòng có chỗ an bình.”

109.

“Phương xa, đó là một vùng hắc ám. Nhưng, nơi có nàng, cho dù là núi đao biển lửa hắn không cũng nhăn mày nửa phần, cái gọi là hắc ám, có gì phải sợ.”

110.

“Nếu cái giá vì nàng xua tan hắc ám chính là một thân tu vi thực lực này của ta, đáng giá vô cùng.”

111.

“Dĩ vãng độc hành, nếu như chống đỡ không nổi, ta sẽ tìm một nơi bí ẩn, ở trong bóng đêm cô độc nghỉ ngơi. Từ khi có nàng, lại không. Thay vì nói ta thay nàng xua tan hắc ám, chẳng bằng nói, có nàng ở đây, thiên địa của ta, lại không hắc ám.”

112.

“Cho tới nay, ta chưa từng nghĩ có thể điều khiển vận mệnh. Ta chỉ là bởi vì nàng, bởi vì những người ta coi trọng, mà không ngừng ở trong vận mệnh giãy dụa, phản kháng, lần lượt thắng lợi. Bắc Ấn Vô Vi cùng Thủy Ngưng Hàn muốn, là điều khiển phiến thiên địa này, bọn họ tự cho là muốn làm gì thì làm. Mà ta muốn, là chớ chọc ta, chọc tới, liền chờ ta khiến phiến thiên địa này, tất cả đều vỡ nát!”

113.

“Ta trước kia, sao cho tới bây giờ không phát hiện cái miệng này của tiểu tử ngươi có thể như thế, miệng lưỡi trơn tru, dỗ ngon dỗ ngọt, mở miệng liền ra có thể ra lời.”

“Tất nhiên là bởi vì ta khi đó còn chưa có tìm phu nhân nhà ta về.”

“Lại tới rồi.”

114.

“Công tử?”

“Hô công tử cái gì, gọi phu quân.”

115.

“Dĩ vãng chủ nhân thỉnh thoảng liền bộ dạng si mê cầm bức tranh nhìn, nữ tử trong tranh sao nhìn cực giống nữ tử nhân tộc này...”

116.

“Cho dù là chiến tranh biến thiên lúc trước, cho dù là đại chiến tai hoạ Tà vực trước đó, Tiêu Dật đều chưa từng bộc phát sức chiến đấu cỡ này.

Đương nhiên, khi đó Tiêu Dật cũng chưa từng hiện lên sắc mặt âm hàn tới cực điểm, ác độc tới cực điểm hôm nay.

Bởi vì, khi đó Y Y, bình yên vô sự!

Không ai biết, trên mặt Tiêu Dật bây giờ tuôn ra âm hàn cực hạn, ác độc cực hạn thế này, chính là đại biểu cho hắn không tiếc trả giá cỡ nào, lại điên cuồng cỡ nào!

Hắn giờ phút này, một tay cầm thần kiếm Tử Điện, một tay cầm Thiên Cơ Thánh Bàn.”

117.

“Trong một chén trà, giao thê tử của ta ra. Nếu không, ta liền lôi diệt Cửu Hoang. Các ngươi tốt nhất không có thương tổn thê tử của ta, nếu không, nếu như nàng tổn hại một sợi lông, ta liền đồ ức vạn yêu tộc, nếu như bị thương, ta muốn sinh linh Cửu Hoang ngươi một kẻ cũng không để lại, như vậy chết hết!”

118.

“Lần này, không cho nàng đi theo. Cảm giác lo lắng hãi hùng, rất sợ nàng có nửa phần tổn thương khó chịu, một lần là đủ rồi.”

119.

”Phu nhân nhà ta lúc đi theo ta, nửa sợi lông tóc cũng chưa từng thương tổn. Ngược lại là về Thánh Nguyệt Tông ngươi, liền suýt nữa đặt mình vào chỗ vạn kiếp bất phục. Lần này tới, tiện thể nói cho Thánh Quân một tiếng, về sau Thánh Nguyệt Tông này, liền đừng lại cho phu nhân nhà ta có nửa phần liên quan.”

120.

“Những năm gần đây, ngoại trừ cùng Y Y bên nhau, lúc hắn lẻ loi một mình, trải qua, cơ hồ đều là cửu tử nhất sinh.

Rét lạnh tuyết sương, mưa to gió lớn, một mình hắn tiếp nhận là đủ.

Lúc hắn một mình, liền chém hết mưa to gió lớn, đốt sạch sóng biển ngập trời.

Lúc cùng nàng bên nhau, hắn chỉ muốn nàng thấy tốt đẹp của thế gian này.”

121.

“Đều nói, không có ai có thể quan tâm phiến thiên địa này hơn ngươi. Nhưng Tiêu Dật ta, không hề để ý, ta quan tâm, chỉ có người ta quan tâm.”

Tiểu Dật bỗng nhiên nhìn chăm chú không gian Minh vực: “Chờ sau khi ta chết, ngoại trừ sinh linh bát điện ra, giết sạch thiên địa cho ta!”

“Ta muốn ngoại trừ Trung vực ra, phiến thiên địa này triệt để trở thành cõi yên vui của Minh vực, vĩnh viễn hãm vào tĩnh mịch hắc ám. Viêm Long đại lục, hôm nay triệt để tiêu vong đi.”

122.

“Nếu như tiểu tử kia có thể sống vui vẻ tự tại chút, ngươi tình nguyện hắn làm kẻ diệt thế, mà không phải người cứu thế. Bởi vì nói không chừng để hắn điên cuồng, bộc phát, trái lại có một chút hy vọng sống. Kẻ diệt thế cực đoan đi đến cuối cùng, chưa hẳn không phải người cứu thế. Chỉ là, hắn cứu chính là hắn, cứu chính là hết thảy hắn quan tâm. Đối với hắn mà nói, hắn cùng hết thảy hắn quan tâm, chính là toàn bộ thế giới.”

123.

“Lúc người trẻ tuổi này vừa tới Trung vực, trên thân nào có nhiều gánh nặng như vậy, lại nào có nhiều chướng ngại như vậy?

Hắn chỉ là mang một tín niệm, tìm thê tử của hắn về, trừ cái đó ra, không ràng buộc. Hắn chỉ cần mạnh lên, không ngừng mạnh lên, ở trên con đường võ đạo kiên cường tiến lên.”

124.

“Đừng sợ, hết thảy có ta.”

125.

“Ngụy quân tử cùng tiểu nhân bá chiếm thế giới. Kiếm trong tay ta, thay nàng bổ ra một mảnh thanh tịnh cùng hài lòng.”

126.

“Cái gì cũng không nghĩ, chỉ là dáng dấp phu nhân rất đẹp mắt, vi phu nhìn một chút liền không dời nổi con ngươi thôi.”

127.

“Phu nhân, nàng nghe ta giải thích...”

128.

“Công tử nhà nàng một mực chờ đợi nàng, tất nhiên một mực thủ thân như ngọc...”

129.

“Hiệu quả chữa thương cùng hiệu quả tu luyện của hồ này, ta không quan tâm. Nhưng hiệu quả để người ta nháy mắt tâm thần thanh thản, thanh tâm bỏ đi tạp niệm, lại không tệ. Trọng yếu nhất chính là, khó được Y Y thích... Đến tìm cách, đào hồ này về thiên viện.”

130.

“Nhìn xong cảnh đẹp cực hạn của thế gian, liền cảm giác, hết thảy cái gọi là mỹ diệu, chung quy chỉ là bình thường. Chỉ có người bên cạnh, bạn cả đời này, vĩnh viễn nhìn không ngán. Tốt đẹp nhất của thế gian, vẫn ở bên cạnh ta.”

131.

“Ta còn chưa từng nhìn thấy nữ tử đẹp mắt như vậy... tựa như thiên tiên...”

Tiêu Dật trừng mắt, đánh gãy cái nhìn chăm chú của mấy võ giả này: “Nhìn cái gì? Lại nhìn, móc mắt của các ngươi.”

132.

“Xem trên việc các ngươi hình dung mỹ mạo của phu nhân nhà ta coi như chuẩn xác, lần này liền không tính toán với các ngươi.”

133.

“Công tử không vui sao? Hay là không thích mưa sao băng này?”

“Đã từng thích, lại đã từng rất không thích. Nàng cũng biết, nhiều năm trước, nàng vừa bị Thánh Quân mang đi, ta rời khỏi Tiêu gia, mới ra đời. Lần đầu tiên ta nhìn thấy mưa sao băng, cũng là lần đầu tiên xao động trong lòng, không thể ức chế nghĩ đến nàng. Ta mừng rỡ sao băng xán lạn, giống như xán lạn nàng cho ta. Nhưng, cũng không thích sao băng xuất hiện trong chớp mắt, y hệt năm đó... nàng, biến mất ở bên cạnh ta, vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy.”

134.

“Nàng có biết, từng có lúc... năm đó... không, càng xa xưa chút. Tiêu Dật ta, xưa nay không phải loại người đa sầu đa cảm. Một mình ta còn sống, chỉ vì ta còn sống, chỉ vì tín ngưỡng của mình... còn sống. Ta giống như u hồn bồng bềnh không chút tình cảm nào, cũng không có chút phụ thuộc nào. Ai biết nha... Phu nhân nhà ta, năm đó lúc tuổi dậy thì, rõ ràng không có tu vi thực lực, rõ ràng chỉ là một người bình thường, lại dễ như trở bàn tay bắt u hồn ta tới sít sao. U hồn lạnh dị thường, nhưng nàng xưa nay không sợ hai tay nhỏ của mình chịu đông lạnh đau tay, từ đầu tới cuối ấp ủ kỹ, ấp ủ nóng u hồn băng lãnh này.”

135.

“Có thể để cho lòng hắn hòa hoãn bình tĩnh trở lại, xưa nay không là cái gì, không phải công pháp gì, mà là sinh linh buổi sáng nào đó đã lạc ấn ở trong lòng hắn.”

136.

“Khổ? Cái gì tính là khổ?”

“Sinh linh ngàn vạn, đều có khổ sở, không có trường hợp cá biệt.”

“Nếu như thiên đạo bất công, nên như thế nào?”

“Đánh nát.”

“Ta đã từng thử đi đánh nát, một lần lại một lần, nhưng đều thất bại. Trời bất công, ta không thể làm gì, lần lượt thất bại, càng thêm không thể làm gì. Đây chính là khổ của ta. Khổ của tiểu hữu thì sao?”

“Chờ.”

“Tiểu hữu...”

“Ta cùng ngươi khác biệt, ta không nguyện ý nhất là chờ người.”

137.

“Cách đó không xa, thân ảnh Tiêu Dật, vẫn đang đi tới. Cho dù không ngừng nghỉ chút nào, nhưng đi chậm chạp lại chú định hắn đi không xa.

Ánh mắt của hắn, càng thêm mơ hồ.

Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú phương xa, nếu có thể vượt qua hắc ám của vô tận hư không, nơi đó, chính là Viêm Long đại lục xa xôi.

Là phương hướng nàng chờ đợi hắn.

Hắn cũng không biết chính mình đang làm những gì.

Có lẽ, hắn chỉ là dưới ý thức mơ hồ, vô ý thức muốn đi về phương hướng mình hướng tới cùng an tâm?”

138.

“Hắn có thể tử. Hắn đến hư không xông xáo, nhưng thê tử của hắn ở quê hương chờ hắn. Ngươi có từng gặp hắn đối với bất kỳ nữ tử nào khác có nửa phần chú ý? Loại ánh mắt này, không sai. Thế gian này, chỉ sợ sớm đã không có nữ tử khác có thể mảy may vào được mắt của hắn. Một trái tim, nếu sớm có người chiếm giữ, liền mặc cho ai cũng không thể cướp đi.”

139.

“Hoá ra ‘yên tĩnh’ trong miệng hắn là như thế. Hắn thích yên tĩnh, không phải nơi nào đó, chuyện gì, mà là người nào đó.”

140.

“Những năm kia, ta đang tìm thê tử của ta, ừm... thê tử của ta rất tốt, là người ta yêu nhất. Thiên phú nàng vô cùng tốt, thân chưởng năng lực Tịnh Nguyệt, tâm tính nàng vô cùng tốt, thiện lương, mỹ lệ... ừm tóm lại mọi thứ đều tốt.

Những năm kia, không biết các ngươi có từng nghe qua thiên kiêu nổi danh đương thời, thiếu Phủ chủ Tiểu Tà Quân của Tà Quân Phủ.

Ta khi đó còn chưa tìm thê tử của ta về, ngược lại thê tử của ta cùng tên kia chiến một trận. Tiểu tử này bại, thê tử của ta bị thương. Lại về sau, ta biết được, trận chiến đấu này là con trai của Lâm Âm, Bắc Ẩn Vô Vi tính kế.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có? Còn cần thứ gì? Còn chưa đủ à? Chỉ bằng vào việc hắn tính kế thê tử ta, hại thê tử ta bị thương, liền đủ ta diệt cả nhà hắn, lấy mạng chó của hắn. Không hỏi nguyên do, không tiếc trả giá, không chết không thôi!”

“Đây coi là lý do gì? Vẻn vẹn là bởi vì con trai Lâm Âm thống lĩnh tính toán thê tử ngươi, ngươi liền muốn giết hắn? Thê tử ngươi là cái thá gì? Cũng xứng...”

“Ngươi muốn chết. Thê tử của ta, một cọng tóc liền hơn cả tất cả tính mạng các ngươi ở đây cộng lại, trân quý gấp trăm ngàn lần. Biết vì sao ta đồ Cổ Cảnh Tông ngươi không? Bởi vì người của Cổ Cảnh Tông ngươi, đứng đến bên phía Bắc Ẩn Vô Vi, cho nên ta đồ. Biết vì sao ta giết người của Quỳnh Vũ Tông ngươi không? Bởi vì người của Quỳnh Vũ Tông ngươi lựa chọn giúp hắn. Biết vì sao ta giết người bên trong bát tông ngươi không? Bởi vì người trong bát tông ngươi đều giúp đỡ hắn, giúp hắn, cho nên ta giết. Đủ rồi sao?”

“Ý của ngươi là, cho dù là chúng ta đứng đến bên cạnh hắn, ngươi cũng giết?”

“Không sai. Ai đứng đến bên cạnh Lâm Âm chính là sống mái với ta. Ai đứng bên cạnh Lâm Âm, chính là ngang ngửa đứng bên cạnh Bắc Ẩn Vô Vi, ta nhất định giết chết, không chết không thôi.”

141.

“Hắn không muốn nhiễu con đường trưởng thành của Y Y. Hắn chỉ là tận tất cả của hắn, bảo vệ cẩn thận hết thảy của nàng.”

142.

“Con đường trưởng thành của nàng, ta đến thủ hộ. Vô tận hư không nguy hiểm này, nàng muốn chạm vào, muốn trải qua, để ta tới ở bên cạnh cùng nàng.”

143.

“Sau này, không để nàng chờ nữa. Theo ta đạp vô tận hư không này, đến Huyết Viêm giới của ta làm giới chủ phu nhân đi. Vô tận hư không này, ta tự mình cùng nàng, mang theo nàng, ngắm hết thảy.”

144.

“Nơi này rất tốt, so với bất cứ nơi nào cũng tốt hơn. Chỉ vì, nơi này, có nàng!”

145.

“Trên người Y Y có bí mật. Thánh Quân cùng Lạc tiền bối không có nói rõ, nhưng Tiêu Dật đoán cũng đoán được. Chỉ là, một năm rưỡi ngao du này, Tiêu Dật cũng không nhìn ra có chỗ gì không thích hợp. Chỉ là nghĩ mãi mà không rõ cũng không cần gấp.

Tiêu Dật hắn có thể che chở nàng, thương yêu nàng, bồi tiếp nàng.”

Nội dung được tổng hợp bởi Phong Miên.

Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN


  • 2
  • 0

Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!

Xích thiên vương

chân mệnh Xích thiên vương

Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

một năm trước


Phong Miên

Phong Miên

dục thần

CHÍ TÔN ĐẠO TRÀNG


""

BÀI VIẾT NGẪU NHIÊN

TIÊN HIỀN THƯ VIỆN

Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.

LIÊN HỆ QUẢNG CÁO

LIÊN KẾT

google news tiktok