Hồn Đế Võ Thần: Tổng Hợp Câu Nói (7)

Phong Miên | | 3707

Trích dẫn kinh điển Huyền huyễn Xuyên qua Phế tài Xây dựng thế lực

Hồn Đế Võ Thần là bộ tiểu thuyết đông phương huyền huyễn ra đời 2017 và được hoàn thành vào cuối tháng 2/2022 của tác giả Tiểu Tiểu Bát, toàn văn 5217 chương kể về con đường thành tựu Võ Thần của nam chính Tiêu Dật

Tiêu Dật

 

259.

“Nghe rõ ràng cho ta, lần này, chỉ là cảnh cáo. Ai lại dám trợ giúp Thủy Ngưng Hàn đảo loạn Trung vực, ai dám lại cùng nàng có nửa phần liên quan, chính là đối đầu với Tiêu Dật ta. Dám cùng nàng liên quan nửa phần, chính là địch nhân của Tiêu Dật ta, ngươi giúp nàng một chút, ta liền đồ toàn tông ngươi. Còn có, trả lời câu nói mới vừa rồi kia của ngươi, ta, không phải tuyên chiến với bát tông. Mà là... cho bát tông ngươi cảnh cáo. Võ giả bát tông, nếu như còn dám đặt chân vào Trung vực, ta bảo đảm bọn họ một người cũng không còn mạng đi ra Trung vực. Lúc trước các vị tổng điện chủ đã cảnh cáo các ngươi, lần này, ta chỉ nói một lần cuối cùng. Phong cách hành sự của Tiêu Dật ta, các ngươi rõ ràng.”

“Ngươi dám uy hiếp bát tông...”

“Không sai. Chính là uy hiếp.”

260.

“Ngươi có thể cản ta nhất thời, có thể cản ta một đời hay sao? Ta hiện tại là Phá Huyền ngũ trọng, trong vòng ba năm, tất đạt Địa Nguyên. Ta nhìn đại trưởng lão đến lúc đó còn cản ta thế nào?” 

261.

“Đùa nghịch ngươi lại như thế nào? Ngươi cho rằng hôm nay Tiêu Dật ta đến để làm cái gì? Ta đến, là để giết người.” 

262.

“Biết tận hết thảy chí lý hư không, khám phá hết thảy thế gian, nếu như đây chính là Võ Thần, nếu như trở nên ngay cả bạn lữ mình yêu nhất bỏ mình cũng thờ ơ, vậy thành tựu Võ Thần này, ta tình nguyện không cần.” 

263.

“Nếu như biết rõ sống chết, ta liền lui bước, sợ hãi, ngày khác con đường càng khó đi hơn, ta nên như thế nào? Tin tưởng ta, nếu như phía trước sống chết không rõ, ta, nhất định sẽ từ bên trong đường sống đi ra.”

264.

“Thật có lỗi, thứ ta quan tâm, không nhiều, ta, cơ hồ chỉ có các ngươi. Cho nên, ta chỉ có thể như thế.” 

265.

“Mấy đạo tề tu rất khó, cực hạn Quân cảnh càng khó. Nhưng gặp được khó khăn, ta lựa chọn bước qua, mà không phải đi vòng qua. Ta tu võ đạo, ngay từ đầu, là vì thực lực. Ta muốn tìm nàng trở về, ta phải cứu Dịch lão về. Nhưng bây giờ, những chuyện này ta đều hoàn thành. Nhưng ngay từ đầu, ta tu võ đạo, kỳ thật cũng không vẻn vẹn là thực lực, cũng không có rất nhiều nguyên nhân đặc thù khác. Ta tu võ đạo, vẻn vẹn là bởi vì ta muốn tu võ đạo, ta thích. Không quên sơ tâm, từ đầu đến cuối. Con đường của ta, ta đến chọn, ta đến đi.” 

266.

“Nhân lực có lúc hết, sức một người, không cách nào rung chuyển bánh răng thời gian. Nhưng bánh răng thời gian, ở phía dưới thiên đạo luân hồi. Mà phía trên thiên đạo luân hồi, đỉnh vòm trời kia, có Võ Thần. Đó chính là hy vọng. Chính là tồn tại có thể vỡ nát hết thảy, rung chuyển thế giới.” 

267.

“Con đường võ đạo, phủ kín bụi gai, trở ngại trùng điệp. Ta liền dùng nắm đấm của ta, một quyền vỡ nát. Nếu bên trong Vương Đô, nửa bước khó đi. Ta liền đạp máu mà đi, kẻ ngăn cản ta, chết!”

269.

“Người chưởng kiếm đạo Vô Tâm, đúng là loại lạnh lùng nhất trong tất cả kiếm đạo. Chỉ là, thế nào là tốt xấu? Thế nào người lương thiện, không phải người lương thiện? Sinh linh ta từng giết, nhiều hơn ngươi vạn lần, chính là người xấu, không phải người lương thiện? Ta từng thủ hộ vô số sinh linh Trung vực này, chính là người tốt, người lương thiện? Vấn đề này, năm đó lúc ta còn trẻ cũng từng hỏi, từng nghi hoặc như ngươi vậy. Chỉ có điều, ta vẻn vẹn là từng hỏi, từng nghi hoặc, nhưng lại chưa bao giờ từng quan tâm. Thế gian này, cũng không có tốt xấu tuyệt đối, người lương thiện hay không, theo lòng mình mà đi là được.” 

270.

“Không có việc gì Tiêu Trọng thúc thúc, Dật nhi bây giờ có bản lĩnh rồi, Tiêu gia, rốt cuộc không cần e ngại bất luận kẻ nào.” 

271.

“Một đời võ giả, ngay cả điểm cuối võ đạo xa không thể chạm kia, cũng dám từ từ tìm kiếm. Chút bất lực này, há có thể trở ngại đạo tâm kiên định trong lòng.”

272.

“Ta từng nói, câu chuyện của ngài, ta muốn nghe. Ngài không nói, ta liền tự mình tra. Ta từng nói muốn mở nút thắt trong lòng ngài, những ước định kia, một cái cũng không thể thiếu.” 


273.

“Gia sư chính là, Dịch Thiên Hành.” 

274.

“Có chút chuyện, đã không cưỡng cầu được, nghĩ nhiều cũng vô dụng, còn không bằng biến thành hành động.” 

275.

“Ngươi cho rằng, chỉ có các ngươi tàn nhẫn? Ta muốn tàn nhẫn, thì càng tàn nhẫn hơn các ngươi gấp trăm lần.” 

276.

“Lòng người khó lường? Lòng người cách bụng, đây là người bình thường. Mà lòng tiểu tử ngoại trừ cách bụng, còn có mặt nạ trên mặt này.” 

277.

“Chờ ta, ta nhất định sẽ thức tỉnh ngài.” 

278. Tiêu Dật VS Du Du

“Sư công của ngươi, là một võ giả chân chính.”

“Cái gì là võ giả chân chính?”

“Dám tranh với trời. Đáng tiếc, hắn thua một chữ tình.”

279.

“Tin tưởng ta, ta không chết được.”

“Tự tin như vậy?”

“Đúng, ta còn có chuyện cần làm. Có chút chuyện, hơn cả sinh mệnh, trước khi hoàn thành, ta sẽ không chết.”

280.

“Thiên Tàng Học Cung, đây là lần thứ hai ta rời đi như vậy. Lần tiếp theo, ta hoặc là không đến, nếu như đến, ta sẽ chân chính đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống hết thảy.”

281. Tiêu Dật VS Đông Phương Vũ

“Ta chỉ biết, duy kẻ yếu, mới có thể ở trên người người khác tìm lý do.”

“Ồ, cho nên, cường giả sẽ ở trên người mình tìm lý do?”

“Không, cường giả không cần lý do.”

282.

“Mạc Du, người không tệ. Tối thiểu làm đệ tử, đối xử với người sư tôn ngài vô cùng tốt, thậm chí có thể liều mạng bảo vệ ngài. Làm sư huynh, cũng cơ hồ có thể không tiếc trả giá, đối xử với một đám đồng môn vô cùng tốt. Năm đó ta lấy thân phận Tiêu Tầm hành tẩu, đụng phải hắn truy tra chỗ của một đám sư đệ. Hắn có thể vì này bôn ba vạn dặm, một đường mạo hiểm, một đường truy tung tà tu. Nếu không phải ngày đó ta cũng ở đó, mạng của hắn liền để lại nơi đó. Mặc dù hắn cứng nhắc, cố chấp, nhưng hắn rất tốt. Ta nghĩ đến, ngài cũng có tuổi rồi, ta đây, không chịu ngồi yên, chạy khắp nơi. Trường Thiên tiền bối cùng Hắc Ma Lục Sát thì sao, tuổi đã cao, cũng không hiểu đến dỗ dành ngài. Mạc Du người này, là một lựa chọn tốt, có hắn ở bên cạnh ngài, rất tốt. Ta giữ Đông Phương gia lại, vừa lúc là hữu dụng với mình, thứ hai, cũng không cần làm khó lão già ngài đau lòng. Lại giúp ta gánh một hồi. Ta ra ngoài ngao du một đoạn thời gian, nhiều lắm một hai năm, sau đó liền về bát điện, lập tức tiếp quản tất cả công việc của bát điện. Về sau những mưa gió này, ta đến gánh.” 

282.

“Thế gian này, chưa từng có công bằng, chỉ có lựa chọn. Thế gian này, cho tới bây giờ đều tàn khốc, nhưng... trời không tuyệt đường người, trời xanh cho tới bây giờ đều giữ cho sinh linh một cơ hội.” 

283.

“Thế gian không có võ hồn vô dụng, chỉ có võ giả vô dụng.” 

284.

“Thiên hạ không có yến hội nào không tàn, đều có các đường. Ngươi đi về hỏi Phong điện chủ, hỏi ông ấy bao lâu chưa từng cùng hảo hữu sinh tử lúc còn trẻ dĩ vãng gặp mặt rồi? Sợ rằng vạn năm đều ít. Đời người, như thế, con đường của võ giả, cũng như thế. Sau khi có lựa chọn khác nhau, liền có cuộc sống khác, con đường khác nhau.”

285.

“Thế giới này, chung quy như thế, mạnh được yếu thua, phân tranh khắp nơi.”

286.

“Tốt xấu của thế gian này, chưa từng có định tính.”

 

Bài viết được tổng hợp bởi Phong Miên.

Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN


  • 1
  • 0

Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!

Bằng hữu tới nói 2 câu đi...

TIÊN HIỀN THƯ VIỆN

Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.

LIÊN HỆ QUẢNG CÁO

LIÊN KẾT

google news tiktok