Lão tổ tiễn ngươi một hồi tạo hoá

Phong Vân | | 9273

Cộng Đồng Tiên hiệp

    Câu nói cửa miệng của Kháo Sơn Lão Tổ. Thể hiện tính cách lật lọng của con rùa đen này, dù sống rất lâu nhưng chưa bao giờ tỏ ra nghiêm túc. Xem thêm: Kháo Sơn lão tổ – Nhân vật hài hước và đáng thương trong Ngã Dục Phong Thiên.

    Sau màn xuất hiện đặc sắc ở những chương đầu, thì hơn nửa bộ truyện sau Mạnh Hạo nhà ta mới vô tình gặp lại được Kháo Sơn Lão Tổ. Và lần này main đã sõi đời hơn, cùng với lão rùa già thành tinh đấu trí với nhau.

 

Chỉ cần ngươi đi, cái gì cũng được!

    Thánh Đảo, trên thực tế chính là Triệu quốc trước kia, chỉ là bị Kháo Sơn Lão Tổ dời núi lấp biển thay đổi, làm cho dù là người Triệu quốc cũng không nhận ra được. Mà Tiếu quốc, vốn chính là Triệu quốc…Còn Tiêu Dao Tông… Chính là Kháo Sơn Tông năm đó, chỉ là tu sĩ của tông môn, là người của các tông môn khác trong Triệu Quốc trước kia, sau khi bị lão rùa đen Kháo Sơn nâng chạy ra khỏi Nam Vực, bất đắc dĩ chỉ có thể bái nhập Tiêu Dao Tông.

    Hiện giờ mấy trăm năm trôi qua, sớm đã thành một phần của Tiêu Dao Tông, tuân theo mệnh lệnh của Kháo Sơn Lão Tổ. Mà Kháo Sơn Lão Tổ chính vì tránh né Mạnh Hạo, mới đổi tên, tự xưng là Tiêu Dao Lão Tổ.

    Dựa theo suy nghĩ của lão, năm đó lão bị hãm hại, không thể không trở thành hộ đạo giả của Phong Yêu đời chín, hơn nữa Phong Yêu còn, thì còn không thể phản kháng, càng không thể làm Mạnh Hạo bị tổn thương.

    Nhưng lão không đánh được, lại có thể trốn được, dựa theo suy nghĩ của lão, lão trốn trong Thiên Hà hải rộng lớn, cả đời này có lẽ sẽ không gặp lại Mạnh Hạo nữa, cứ thể tiêu dao sung sướng, vì thế mới có cái danh hiệu mới là Tiêu Dao Lão Tổ.

    Nhưng hiện giờ, tất cả, từ khi lão nhìn thấy Mạnh Hạo, đã ầm ầm thay đổi.

– Ha ha, Lão Tổ ta số khổ, đã trốn tới tận đây, chết tiệt, ta trốn tới tận đây, tên khốn đó vẫn còn có thể tìm tới!

– Làm sao lại để ta lại gặp phải tên khốn đáng chém nghìn đao này chứ. Năm đó hắn ở trong động phủ của ta, lấy sạch bảo vật, tích lũy của ta, Như Ngọc Ấn của ta, Lôi Đình Diệp của ta, Thiên Phương Mộc của ta, Thần Linh Thảo của ta, Linh Thạch Sơn của ta!

    Kháo Sơn Lão Tổ này rõ ràng là keo kiệt tới cực hạn rồi, những gì mấy trăm năm trước Mạnh Hạo lấy đi cư nhiên còn nhớ rõ rành mạch.

– Bà nó chứ, Lão Tổ ta lẽ nào còn phải chạy trốn nữa sao!

    Mạnh Hạo lần này làm người tốt muốn dẫn một đứa bé vào Tiêu Dao Tông nhập môn.

    Kháo Sơn lão tổ muốn ngủ cũng không ngủ được, muốn nhanh chóng tống hắn đi. “Chết tiệt, còn mười ngày nữa mới chiêu thu đệ tử? Không được, ngày mai chiêu thu… Bà nó chứ, hiện giờ liền thu!”

    Lão liền cường thế nhập vào các trưởng lão, chấp sự trong Tiêu Dao Tông nhằm đưa đứa trẻ nhập môn nhanh nhất có thể, làm thành trận thế khác thường, một đống cường giả vây quanh đều nói đã từng nhận ơn huệ trước kia, nay thấy đứa bé nhà họ Trương nên muốn trả nợ ân tình.

    “Trời ạ, ta không nhìn lầm đi, hơn mười chấp sự Tiêu Dao Tông này, từng người đều là nhân vật dậm chân liền có thể khiến bát phương chấn động. Bọn họ … bọn họ cư nhiên đều thiếu nhân tình Trương gia!”

    “Thực sự là người Trương gia, tốt lắm, đời sau của cố nhân, lão phu năm đó còn nợ Trương gia một phần ân tình, hôm nay nhất định phải báo đáp!

    Thực sự là Trương gia, không có Trương gia các ngươi, thì không có lão phu Vũ Vân Long ta đây!

– Trời cao có mắt, đời sau Trương gia, lại tới Tiêu Dao Tông chúng ta!

– Ân công trên cao, lão phu Từ Đại Hải tới bái kiến!”

    Mạnh Hạo cũng trợn tròn mắt, cảnh tượng này trong mắt hắn, quả thực quá kỳ lạ…

    Mạnh Hạo nheo hai mắt lại, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên chút vui vẻ. Mặc dù hắn không cảm nhận được khí tức gì, nhưng sự tình hôm nay quỷ dị như vậy, dựa vào lịch duyệt của hắn, như thế nào lại không nhìn ra.

– Thú vị, sự tình không đáng tin cậy như vậy, trong trí nhớ dường như có một lão gia hỏa như vậy, thích làm chuyện như thế.

    Sau khi đưa đứa trẻ thuận lợi nhập môn, nhưng Mạnh Hạo đã phát hiện ra đây là đại bàn Kháo Sơn lão tổ, lần này hắn quyết phải vơ vét một trận, đồng thời ôm chân con rùa khổng lồ này mà dựa dẫm chống lại kẻ thù.

 

Mạnh Hạo lừa lấy linh thạch

    Cái loại này là tự nhận ưu thế trên tâm trí, khiến Kháo Sơn Lão Tổ rất là sung sướng, dường như nhìn cái gì cũng đặc biệt thuận mắt. Hiện giờ, lão đang cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hạo càng chạy càng xa.

    Cười cười, lão bỗng nhiên có chút sửng sốt.

    Bởi vì Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, vội vã mà đi, thế nhưng lại dừng một chút giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống phía dưới

    Mạnh Hạo ở giữa không trung, sờ sờ cằm, cũng không biết là cố ý hay là vô ý … ở chỗ đó thì thào nói ra tiếng.

– Trước khi đi, cần mua một ít vật phẩm, đồ ăn, bằng không tại trên Thiên Hà hải này, sợ là rất khó gặp được loại thành trì tu chân này. Hơn nữa, người Tiêu Dao Tông này cũng tốt lắm, nói vậy, vật phẩm nơi này, giá cả cũng sẽ rất rẻ, không có khả năng quá đắt. Nếu không, ta sợ rằng phải dừng lại ở Thánh Đảo này một ít thời gian.

    Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện ở trong lòng, đối phương mau mau rời đi. Nhất là khi lão nhìn thấy bóng dáng Mạnh Hạo, không ngờ lại vô sỉ đến cực điểm lao xuống, Kháo Sơn Lão Tổ rốt cuộc không thể chịu đựng, bạo phát.

– Thật là quá đáng, quá vô sỉ rồi!

    Lão rùa đen chết tiệt này, không phải là cầm của lão chút linh thạch và pháp bảo thôi sao, tổng cộng lại mới có mười mấy vạn linh thạch chứ mấy!

– Lão rùa đen keo kiệt này, nhiều năm như vậy, còn không có thay đổi, phỏng chừng hiện tại đau lòng muốn chết rồi!

– Vì đuổi ta đi, lo lắng ta lại đi cướp đoạt, cư nhiên lại làm cho tất cả cửa hàng đóng cửa. Vô sỉ, quá vô sỉ rồi!

    Hắn chỉ mới nhìn thoáng qua, lập tức ầm một tiếng, ngọn núi kia trực tiếp sụp đổ, trong ánh mắt Mạnh Hạo, nháy mắt biến mất.

    Mạnh Hạo sửng sốt, lần này, hắn là hoàn toàn sửng sốt.

– Em gái ngươi a, Kháo Sơn Lão Tổ, ngươi đây cũng quá rõ ràng đi! Ngươi không thể giả bộ giống một chút sao? Chết tiệt, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Ta nên làm bộ như thấy vấn đề xảy ra, hay là làm bộ như không nhìn ra vấn đề?

    Mạnh Hạo lập tức rối rắm rồi.

    Nếu hắn làm bộ như không nhìn ra vấn đề, vậy cũng rất giả …

    Nhưng nếu làm bộ như có chuyện xảy ra, đây cũng là nhắc nhở Kháo Sơn Lão Tổ. Mạnh Hạo cảm thấy, lấy sự không đáng tin của Kháo Sơn Lão Tổ, nói không chừng còn có thể trở mình, xảy ra chuyện gì đâu.

    Mạnh Hạo vừa rối rắm, vừa tiếp tục đi về phía trước. Nhưng hắn phát hiện, chỉ cần mình dừng lại, chỉ cần ánh mắt mình có hy vọng, núi sẽ sụp đổ biến mất từng tòa một, cho dù là sông dài, cũng trong nháy mắt cải biến phương hướng.

    Nơi hắn đi qua, gần như đều trở thành bình nguyên.

– Còn có thể không đáng tin cậy hơn nữa không …

– Đối phó với loại không đáng tin cậy này, thì cứ vô sỉ hơn lão là được, lão tử liền ở lại chỗ này không đi!

    Giờ phút này, hai tên không đáng tin cậy này, rốt cuộc ai đạo cao một thước, vẫn một mực đấu trí nhau.

Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN


  • 1
  • 0

Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!

Bằng hữu tới nói 2 câu đi...

Táng Địa

Táng Địa

đại hiền

HỘ THIÊN GIÁO


"Thiên hạ có Táng Địa, thiên hạ khoái chăng?"

TIÊN HIỀN THƯ VIỆN

Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.

LIÊN HỆ QUẢNG CÁO

LIÊN KẾT

google news tiktok