Hồn Đế Võ Thần là bộ tiểu thuyết đông phương huyền huyễn ra đời 2017 và được hoàn thành vào cuối tháng 2/2022 của tác giả Tiểu Tiểu Bát, toàn văn 5217 chương kể về con đường thành tựu Võ Thần của nam chính Tiêu Dật.
“Thật lâu trước ta cũng đã nói, ta... chỉ có nàng. Có nàng, ta liền sẽ không cô độc, Dịch lão cùng các tổng điện chủ, đương nhiên đối xử với ta như con sinh ra, ta cũng kính là trưởng bối chí thân. Nhưng những cảm giác kia, cũng không giống nhau. Trong thiên địa này, ta chỉ có nàng.”
Nói thế nào đây, tuyến tình cảm trong tiểu thuyết thuần tu luyện, thường sẽ hơi nhạt nhoà. Trong giới này, thường có vài mối tình nổi bật, như có thể kể đến Trương Tiểu Phàm, Lục Tuyết Kỳ của Tru Tiên, sau đó như Vương Lâm, Lý Mộ Uyển của Tiên Nghịch, Tần Vũ Khương Lập của Tinh Thần Biến.
Chỉ tiếc là từ khi dấn chân đọc thể loại này, cá nhân tôi chỉ ấn tượng và nhớ mãi không quên mối tình của Ninh Khuyết cùng Tang Tang trong Tương Dạ của Miêu Nị, còn lại hết thảy cảm thấy nhạt nhoà.
Cho đến một thời gian trước đó, tôi bắt gặp mối tình thứ hai khiến tôi dao động không thôi, cho dù là tiểu thuyết thuần tu luyện suốt ngàn chương chỉ có vài câu miêu tả.
Ban đầu đọc được vài chương của Hồn Đế Võ Thần, dự định từ bỏ do cách viết của Tiểu Tiểu Bát quá trẻ trâu và buff tận trời, quá non (cứ lướt thử vài chương đầu không muốn nhấn thoát tôi quỳ lạy liền). Nhưng không, sau khi cố đọc tiếp mới nhận ra, ban đầu chỉ do Tiểu Tiểu Bát như đứa trẻ mới chập chững biết đi, càng về sau viết càng ổn hơn, đương nhiên đoạn “mới chập chững biết đi” này chỉ ngắn ngủi thôi, đối với cảm nhận cá nhân của tôi mà nói thì là như vậy. Nhưng đối với người khác, tôi cảm thấy có khi họ sẽ cảm thấy truyện buff quá (cho dù là đã đọc phần sau của truyện), cái này thì tùy thôi, nếu không hợp cứ thẳng thắn drop và đi tìm truyện mới, đọc truyện là để giải trí mà. Tôi không nhận xét bất kỳ truyện nào là hay hoặc không hay, chỉ có hợp hay không hợp, bởi vì chỉ cần một người thấy hay thì nó cũng là hay rồi.
Cũng xin đính chính cho main Tiêu Dật, đừng vì dăm ba câu văn buff liên quan thân phận sát thủ ban đầu khi mới đến Viêm Long đại lục hoặc vài suy nghĩ lúc đầu của hắn mà nhận lầm hắn là trẻ trâu, chỉ có thể nói là cách viết ban đầu của tác giả quá phế, khiến người ta không muốn đọc tiếp, không kiên nhẫn không chịu nổi cố mà đọc tiếp thì sẽ cảm giác đây là một bộ mì ăn liền hoặc một bộ tiểu thuyết tệ hại ngay.
Thực tế, mỗi nam chính đều có nét riêng biệt riêng. Nhưng từ cảm nhận cá nhân, tôi cảm thấy Tiêu Dật hơn các main trong những tiểu thuyết mì ăn liền nhiều lắm. Ít nhất cho tới nay, Tiêu Dật là nhân vật nam chính nằm top đầu trong số ít các nhân vật nam chính mà tôi thấy thích.
Sau này mới rõ con người hắn như thế nào, hoặc là nói khi Tiểu Tiểu Bát đã viết chắc tay, không còn nhắc tới thân phận vương của giới sát thủ phi lý gì đó nữa, lúc này mới triển lộ ra một Tiêu Dật rất đặc biệt.
Tiểu Tiểu Bát không thao thao bất tuyệt hắn sát phạt quyết đoán thế nào, bá thế nào, thông minh cỡ nào, trọng tình trọng nghĩa ra sao, mà là thông qua từng hành động, suy nghĩ trong quá trình trưởng thành của hắn bộc lộ ra con người hắn, để độc giả tự “thấy”.
Đương nhiên, do tự “thấy” cho nên mỗi độc giả cũng thấy khác nhau, hoặc là nói cảm nhận của mỗi người khác nhau. Ví dụ như bàn về Tô Tử Mặc, có người thấy hắn thích đâm đầu vào chỗ chết, ngu dốt, có người lại thấy hắn nên như vậy, không nhân nhượng kẻ mạnh ức hiếp người. Lại bàn về Ngưu Hữu Đạo, có người nói Ngưu Hữu Đạo thông minh tận trời, hắc thủ sau màn, có người lại nói do nhân vật phụ xung quanh Ngưu Hữu Đạo quá ngu dốt, toàn bị dăm ba câu của hắn lùa như lùa gà.
Riêng Tiêu Dật, lúc nhìn về hắn, tôi nhìn thấy một kẻ trọng tình trọng nghĩa, thích một mình gồng gánh mọi thứ trên lưng, dốc hết lòng bảo vệ người bên cạnh. Một kẻ thông minh gian xảo tính toán hết mọi thứ trong tay. Một kẻ sát phạt quyết đoán, có thù tất báo, địch cho ta ăn đắng một, ta hoàn trả gấp trăm lần, lại cũng là một kẻ lạnh lùng không biết hai từ thánh mẫu là gì. Có thể nói, con người hắn vừa chính vừa tà, là loại người có thể giết sạch sinh linh thiên địa cũng không chớp mắt, cũng là loại người có thể vì sinh linh thiên địa mà mở ra một con đường sống. Điểm “vừa chính vừa tà” này rất khó để diễn tả, chỉ có thể đọc truyện để cảm nhận.
Cuối cùng, may mắn không từ bỏ bộ tiểu thuyết này, cũng không may, vì đã đọc rồi, khó có thể tìm tiếp một bộ hợp với bản thân như thế nữa, vì đọc hết mà tiếc nuối không thôi.
Kiếp trước Tiêu Dật là sát thủ, hắn một thân một mình không cha không mẹ, độc lai độc vãng trên thế gian, chỉ biết giết người tới chết lặng, như bị cả thế giới vứt bỏ.
Xuyên qua một kiếp này, hắn gặp được Tiêu Y Y, người hắn yêu nhất.
Thuở ấy, Y Y chỉ là một thị nữ, một phàm nhân, nàng cũng giống hắn không cha không mẹ. Về sau được Tiêu Thần Phong mang về làm thị nữ riêng cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật sống qua hai đời, Y Y là người đầu tiên chăm sóc hắn cẩn thận tới vậy, đối xử với hắn tốt tới vậy, nàng ngay cả mạng mình cũng không cần chỉ muốn bảo vệ hắn. Cho nên kẻ lãnh đạm như hắn, trái tim bắt đầu ấm lên, không kiềm lòng được thích nàng, một thiếu gia thích một thị nữ.
Lúc ấy cả hai còn nhỏ, cho nên chưa thể tính gì đến chuyện xa vời hơn, mọi thứ cứ bình tĩnh trôi qua, cả hai bên nhau như ngày đầu. Tiêu Dật chẳng biết từ lúc nào thích có người cùng ăn cơm với hắn, nhưng người đó chỉ có thể là Y Y.
Nhưng ngày vui chẳng kéo dài quá lâu, hai người còn chưa kịp trưởng thành, Tiêu gia bị một võ giả Động Huyền cảnh truy sát.
Võ giả Động Huyền cảnh, đối với Tiêu Dật sau này mà nói nhỏ bé như sâu kiến, một cái liếc mắt liền có thể khiến đối phương hoá thành mưa máu, nhưng đối với Tiêu Dật thuở niên thiếu khi Tiêu gia bị truy sát mà nói, võ giả Động Huyền cảnh là tồn tại thần tiên cỡ nào?
Tiêu Dật lúc bấy giờ chỉ là Hậu Thiên bát trọng, hắn không có sức phản kháng. Tiêu gia chỉ còn đường bỏ tộc địa đào vong, thế nhưng đã nói, Động Huyền cảnh lúc ấy, ở nơi nhỏ bé chim không thèm đậu như thành Tử Vân mạnh mẽ cỡ nào, sao có thể để một gia tộc nhỏ chạy trốn dưới mí mắt mình?
Trên đường đào vong, Tiêu Dật liều mạng tế ra võ hồn, bị phản phệ sắp chết để tạo một cơ hội sống cho Tiêu gia. Đến cùng, Tiêu Dật quả thật đã bất tỉnh sắp chết, mà kết quả Tiêu gia phải chết lại không thay đổi.
Cho đến khi, trong lúc Tiêu Dật bất tỉnh, thế giới bên ngoài đã xảy ra một chuyện mà cả đời này hắn không cam lòng nhất.
Thánh Quân của Thánh Nguyệt Tông đến Đông vực, mang Y Y đi, điều kiện đổi lại là bà cứu sống Tiêu gia.
Từ đó, Y Y rời xa cuộc đời hắn, người không biết phương nào, chỉ còn lại tấm lệnh bài Thánh Nguyệt Tông do Thánh Quân để lại.
Năm 16 tuổi, Tiêu Dật tu vi Hậu Thiên bát trọng, nhỏ bé như sâu kiến, lại không sợ hãi lên đường rời khỏi thành Tử Vân, rời khỏi Tiêu gia, bước lên con đường võ đạo, đi tìm Y Y, đi tìm một Tiêu Dật khác thực lực mạnh hơn có thể bảo vệ Tiêu gia.
Từ đây, Tiêu Dật một đường lang bạt, khắp nơi bị chèn ép, cửu tử nhất sinh, người người ghét bỏ.
Hắn chỉ có một thân một mình, lại bôn ba khắp nơi, sau lưng lại người người hãm hại, đáng thương tới cùng cực.
Nhưng bóng lưng cô độc của hắn lại cũng nghị lực phi thường, bởi vì trong thâm tâm của hắn luôn ấp ủ rằng, phải tìm Y Y trở về, phải bảo vệ Tiêu gia. Thế nên, hắn luôn rất gấp, chưa từng ngừng trưởng thành, hắn không có thời gian ngừng lại, hắn cũng không cho phép mình như thế.
Đối với Tiêu Dật mà nói, chỉ có hai chữ thực lực và thứ có thể khiến cho hắn có thực lực.
Tiêu Dật ngày chưa có Y Y, lại một lần nữa trở về.
Vốn dĩ, bên cạnh Tiêu Dật cũng có số ít người quan tâm hắn, nhưng bọn họ vĩnh viễn nằm ở bên ngoài thế giới của hắn, bọn họ vĩnh viễn không biết Tiêu Dật gánh gì trên lưng, cho nên Tiêu Dật luôn luôn cô độc, một thân một mình trưởng thành.
Để dễ hình dung, chỉ có thể nói, Tiêu Dật là nhân vật thứ hai tôi cảm đáng thương tới đau lòng cho sự cô độc, bị đối xử tệ bạc trên con đường trưởng thành của hắn (cảm nhận cá nhân, người tôi thấy khổ nhất là Tô Minh của Cầu Ma).
Ninh Khuyết còn có Thư Viện, Ngô Tà còn có Thiết Tam Giác, Trương Tiểu Phàm còn sư huynh đệ, Đường Kiếp có linh thú huynh đệ, còn Tiêu Dật trên đường trưởng thành có ai đây?
Như ngày nào đó của sau này, Phong điện chủ cùng Đoan Mộc điện chủ cảm thấy hắn đáng thương mà giúp đỡ đôi điều.
“Ta cảm thấy tiểu tử này rất tốt, rất không tệ, muốn giúp hắn một tay. Không, có lẽ nói, hắn...”
“Đáng thương đúng không?”
“Ừm, tuổi còn trẻ, lại kẻ thù khắp thiên hạ. Rõ ràng không chủ động trêu vào bất cứ kẻ nào, nhưng lại có vô số người muốn lấy mạng hắn. Hết lần này tới lần khác, một người trẻ tuổi như thế, lại có thể bất khuất, thậm chí dùng máu tươi cùng giết chóc, đáp lễ tất cả địch nhân của hắn. Trọng yếu nhất chính là, hắn thiếu niên lão thành, lại phảng phất cõng rất nhiều gánh nặng. Hắn rất tốt, rất không tệ, cho nên ta muốn giúp hắn.”
Cho tới một ngày, có một người thứ hai giống như Y Y đối xử tốt với Tiêu Dật —— sư phụ hắn. Trên con đường trưởng thành đầy khổ sở này, chưa thể tìm thấy Y Y, sư phụ là một nét bút ấm áp vạch phá trong cõi lòng hắn.
Thế nhưng, sau đó sư phụ cũng đi rồi, vì cản một kích trí mạng cho hắn mà chỉ còn lại một tia linh thức yếu ớt, Tiêu Dật để ông ngủ trong quan tài băng ở Cực Hàn chi địa, chờ đợi một ngày hắn tìm được cách để thức tỉnh.
Một đường trưởng thành, chèn ép khắp nơi, tia ấm áp thứ hai giờ cũng mất đi.
Sau đó, Tiêu Dật lại tiếp tục đạp trên máu tươi, đạp trên bất công, cuối cùng cũng có một ngày hắn đã đứng trên đỉnh phong của Đông vực.
Bao nhiêu năm qua, hắn một đường trưởng thành, một đường mạnh lên, đi ra từ máu tanh đau đớn, bôn ba khắp nơi, lịch luyện vô số hiểm địa, sao có thể không phải cũng đang tìm? Thế nhưng hắn tìm khắp vương quốc Viêm Võ, tìm khắp mười lăm nước xung quanh, cũng không thể tìm thấy Y Y.
Từ đây, Tiêu Dật biết tới một nơi gọi là Trung vực, đó là một thiên địa rộng lớn hơn, đó mới là đại lục Viêm Long chân chính.
Đông vực, hoá ra cũng chỉ là một mảnh đất nhỏ hiu quạnh, võ đạo suy thoái, nghề nghiệp thất truyền bị cắt tách khỏi đại lục.
Một võ giả Địa Cực cảnh là hắn, dù đã đứng trên đỉnh phong của Đông vực nhưng đối với Trung vực hoặc không gian loạn lưu mà nói, lại yếu ớt tới mức không chịu nổi một kích.
Thế nhưng hắn không chùn bước, lại một lần liều mạng vượt qua không gian loạn lưu, tiến về Trung vực.
Mãi đến sau này, khi hắn mang theo Y Y cùng sư phụ một lần nữa trùng phùng ở vô tận hư không, sư phụ mới kể cho Y Y nghe rằng.
Những năm ông hôn mê ở Cực Hàn chi địa, Tiêu Dật thường ở bên tai ông liên miên đủ điều về nàng.
Hắn nói, nàng đối xử với hắn rất tốt, nói nàng nhu thuận, nói dáng dấp nàng rất đẹp.
Hắn nói, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, tuy nàng chỉ tuổi dậy thì, nhưng hắn lại dự liệu được nhất định sau này nàng sẽ quốc sắc thiên hương, sau khi lớn lên nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc, lần đầu tiên gặp hắn liền coi trọng nàng.
Hắn nói, nàng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn, loá mắt như sao băng, nhưng lại chợt lóe lên, hắn làm mất nàng, đây là chuyện hắn không cam lòng nhất.
Một ngày kia hắn chuẩn bị rời khỏi Đông vực, tiến về Trung vực tìm nàng, hắn lại ở bên tai sư phụ nói thật lâu.
Hắn nói, nhất định phải tìm nàng trở về, một đại mỹ nhân như thế, hắn phải tìm trở về. Về sau giặt quần áo nấu cơm, làm ấm giường rửa chân, cuộc sống nhất định là trôi qua thoải mái.
Hắn lại nói, một câu nói nghiêm túc nhất là, tìm nàng trở về, cưới nàng làm thê, bảo vệ nàng cả đời.
Một lần tiến về Trung vực này, hắn không chỉ ấp ủ chấp niệm tìm kiếm Y Y, còn mang theo hy vọng tìm cách cứu chữa cho sư phụ.
Thế là người thiếu niên vốn đã mang theo thương tích đầy người ở Đông vực, một thân một mình vượt qua không gian loạn lưu, tiến về Trung vực, mang theo chấp niệm tìm kiếm Y Y cùng cứu chữa sư phụ.
Sau khi đến Trung vực, hắn vẫn là cảnh một thân một mình, cô độc trưởng thành, khắp nơi bị ghét bỏ.
Ví như tiến vào Thiên Tàng Học Cung, mong muốn được chỉ đạo tu luyện để mạnh hơn, lại bị Thiên Tàng Học Cung chèn ép, một thân một mình rời khỏi.
Lại ví như tiến vào Hắc Vân Học Giáo, được một thời gian lại bị đối xử bất công, bị trục xuất khỏi học giáo, đìu hiu rời đi dưới ánh mắt giễu cợt của trăm viện Trung vực.
Tiêu Dật khắp nơi bị đối xử bất công, trưởng thành trong cảnh không nơi dung thân, không người dung hắn.
Thế nhưng hắn vẫn cố gắng mạnh lên từng ngày.
“Nếu hắn ngay một đời trẻ tuổi cũng không sánh bằng, không khinh thường được tất cả thế hệ trẻ tuổi.
Hắn lấy cái gì đi rung chuyển những thế lực cổ lão kia?
Lại lấy cái gì đi chống lại những lão quái vật kia?
Nếu có đầy đủ thời gian, hắn có thể không sợ những thứ này, nhưng hắn không có.
Hắn thậm chí không giống với thiên kiêu khác, có được thế lực lớn lao phía sau.
Hắn có, vẻn vẹn là một người, một kiếm.”
Thiên kiêu khác có thế lực dựa vào, hắn không có. Thiên kiêu khác chỉ đối phó với thiêu kiêu, còn Tiêu Dật phải đối phó với những thế lực tồn tại trên đỉnh phong của đại lục, những lão quái vật thực lực mạnh mẽ sống trăm vạn năm, còn hắn chỉ là một sinh linh sống hơn hai mươi năm. Trong đó, những thế lực này có Thánh Nguyệt Tông, những lão quái vật này có Thánh Quân.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Tiêu Dật chẳng oán hờn thế gian này, hắn chỉ là không ngừng tự nhắc nhở mình, nhanh hơn, nhanh hơn nữa, cũng tự trách mình.
“Ta đã cực hạn nghiền ép tốc độ phát triển của bản thân, còn chưa đủ à?”
“Hắn lịch luyện, luôn luôn tràn ngập nguy cơ.
Nhưng, có lẽ, cũng chỉ có những nguy cơ kia, những lần cửu tử nhất sinh kia, mới có thể để nội tâm lạnh lùng của hắn, lại cháy lên nhiệt huyết; mới có thể để cho tâm tư vội vàng của hắn, tạm thời nhẹ nhàng.
Có lẽ, ở trong mắt rất nhiều người, hắn là một yêu nghiệt nhiều lần sáng tạo kỳ tích, tốc độ trưởng thành vô cùng kinh khủng.
Có lẽ, đối với rất nhiều người xem ra, đây là một yêu nghiệt đáng để sợ hãi thán phục, tán thưởng, thậm chí kinh hãi.
Nhưng ai lại biết được, tốc độ phát triển kinh khủng như vậy, chỉ là cách duy nhất để hắn miễn cưỡng kiềm chế bất an, xao động cùng vội vàng trong lòng.”
Hắn chỉ luôn trách mình chưa đủ nhanh, không đủ mạnh, cho nên chưa thể tìm được nàng.
Đối với Thánh Nguyệt Tông, Tiêu Dật chỉ là kiến hôi nhỏ bé, phất tay liền diệt. Gần mười năm hắn tìm kiếm Y Y nhưng vẫn không biết được Y Y ở phương nào, Thánh Nguyệt Tông ở nơi nào.
Không biết đã bao nhiêu lần hắn ở trong hồ sơ tình báo các điện tra tìm tung tích cái tên Thánh Nguyệt Tông nhưng lại không thể tìm thấy, mỗi một lần lại mất mát thất vọng, nét cười thê thảm, lại mê mang không biết nên làm thế nào tìm được nàng.
Chỉ là hắn luôn vững tin, chỉ cần hắn mạnh hơn, hắn sẽ tiếp xúc được với những bí mật tầng thứ cao hơn, sẽ tìm được nàng về.
“Đối với Tiêu Dật mà nói, hắn tu luyện, chưa từng cô quạnh.
Hắn tiến lên, có phương hướng, cái hướng kia, cũng không phải là võ đạo chỉ dẫn, mà là hai viên sao băng từng hào quang chói lọi nở rộ bên trong sinh mệnh hắn, lại thoáng qua liền mất.
Hai viên sao băng, phảng phất là trời cao ban cho, lại chợt lóe lên, rơi xuống vùng đất không biết.
Vùng đất không biết này, chính là mục đích chỉ dẫn hắn tiến lên.”
Ngược lại, quái vật cổ lão như Thánh Nguyệt Tông thì lại biết hết thảy về hắn.
Biết hắn từ Đông vực tiến về Trung vực, vùng vẫy trong máu tươi khổ sở để mạnh lên đi tìm Y Y về. Từ đây, Thánh Nguyệt Tông phát hiện con kiến hôi này biết vùng vẫy, biết truy cầu thực lực để chống lại. Thế nên, trong tông không ngừng phái người truy sát hắn.
Mỗi lần truy sát, Tiêu Dật lại một lần cửu tử nhất sinh, thế nhưng hắn rất vui vẻ. Bởi vì chứng minh Thánh Nguyệt Tông thật sự có tồn tại ở nơi nào đó trên đại lục, chứng minh Y Y đang chờ hắn.
Trên thực tế, gần mười năm Tiêu Dật tìm kiếm, hắn căn bản không biết Y Y có chờ hắn hay không, có nhớ tới hắn không, cảm nhận của nàng thế nào, nhưng hắn vẫn muốn lên đường tìm nàng về.
Hắn cũng tựa như người tìm niềm vui trong nỗi buồn, cho dù bị truy sát đuổi giết cũng không sao cả, ít nhất chứng minh những năm qua của hắn chưa từng uổng phí.
Cho đến một lần truy sát thê thảm nhất. Một lần này, Tiêu Dật mất mạng, nhưng nhờ một tia sinh cơ cuối cùng do võ hồn ban cho, thiên địa vứt bỏ hắn, nhưng hắn lại có thể dưới mí mắt của thiên địa tiếp tục lay lắt sống, sống nhưng lại như đã chết. Hắn trở thành phế nhân, khí tức không còn, cả người độc quẩn quanh, dung mạo hủy hết, trở thành kẻ ngay cả phàm nhân bình thường cũng không bằng, yếu ớt không chịu nổi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, toàn thân bọc mủ hôi thối.
Đối với một người đã đứng gần trên đỉnh phong của đại lục, vượt qua gió tanh mưa máu, chèn ép bất công mà có được tu vi Tuyệt Thế đỉnh phong như hôm nay, lại một đường rơi xuống thần đàn trở thành phế nhân, chỉ có thể dùng thân thể hư thối bò lết ở nơi kịch độc, không có năng lực làm chuyện mình muốn làm, lại đau đớn cỡ nào?
“Những năm này, ngươi rất nỗ lực. Trong khoảng thời gian ngắn, liền thanh danh lan truyền lớn ở Trung vực, lần lượt lập nên kỳ tích. Ngươi không ngừng ép buộc chính mình, không ngừng cực hạn tăng thực lực lên, vì, chính là một ngày kia có thể rung chuyển Thánh Nguyệt Tông ta, có thể lấy tư thái cao ngạo xuất hiện trước mặt thánh nữ. Nhưng ngươi bây giờ nhìn thấy, cố gắng của ngươi, nhiều năm phấn đấu của ngươi, ở trước mặt Thánh Nguyệt Tông ta chỉ là chuyện tiếu lâm, không chịu nổi một kích.”
Trưởng lão Kính Nguyệt của Thánh Nguyệt Tông đã ác độc giễu cợt hắn như vậy.
Thánh Nguyệt Tông một lần lại một lần giẫm đạp lên tất cả cố gắng của hắn. Thế gian lại một lần nữa triệt để vứt bỏ hắn, nhưng bởi vì hai phần chấp niệm trong lòng, sau ngày tháng suy sụp chẳng bao lâu, hắn lại một lần nữa chống lên nhục thể gần như sụp đổ, toàn thân kịch độc, buông xuống kiếm trong tay, tu độc đạo.
Chợt nhớ tới Tô Tử Mặc, hắn cũng là tu vi hủy hết, rơi xuống Táng Long cốc, nhưng nhờ có hai hàng chữ của Điệp Nguyệt để lại mà vực dậy tinh thần, đạo tâm ổn định, lại nhờ vào hoa Vô Ưu nàng cấy trong cơ thể hắn thay thế linh căn mà tu Phật mười năm, cường thế trở về.
Nhưng Tiêu Dật, cho dù tu độc đạo, hắn vốn cũng chỉ là thoi thóp hơi tàn sống tiếp, nhục thể đã gần như không chống đỡ được quá lâu. Thân thể hôi thối từng giờ từng phút bị độc tra tấn đau thấu tim gan. Thế nhưng đối với hắn, đau có hề gì, chỉ cần hắn còn có thể sống thêm một giờ một phút, vậy thì hắn liền có thêm một giờ một phút để tìm cách cứu mình, hắn không thể chết, bởi vì hắn còn hai phần chấp niệm chưa hoàn thành.
Tiêu Tầm xuất hiện, cũng là một kẻ mang theo sự đáng thương cô độc vốn có của Tiêu Dật. Người người xua đuổi hắn, vì sự tàn nhẫn, vì cơ thể người không ra người quỷ không ra quỷ như quái vật của hắn.
Chung quy, chỉ cần hắn là Tiêu Dật, thì nơi nào sẽ dung hắn, ai sẽ che chở cho hắn? Cuộc đời hắn như đã sớm chú định như vậy, trưởng thành trong bất công, chèn ép, đuổi giết khắp nơi.
Hắn cũng chú định cả đời yêu thương Y Y như vậy.
Trên con đường trưởng thành, một lần nghe tin nàng bị Tà Quân Phủ hãm hại suýt mất mạng. Nhỏ bé như sâu kiến là hắn, Tiêu Tầm với bộ thân thể hư hỏng, xấu xí như ma quỷ lại một lần nữa bốc lên nguy hiểm ngập trời, cho dù hắn không biết nàng ở đâu, cho dù nàng cũng không biết hắn ở đâu, làm gì, nhưng chỉ cần hắn biết nàng bị hãm hại, hắn liền tiến đến trả thù Tà Quân Phủ, vì trút giận cho nàng, cũng vì bảo vệ nàng.
Trong lúc Y Y không biết, đã có một thiếu niên điên cuồng trả thù cho nàng như vậy.
Một lần này, tà tu khắp các địa vực tổn hại nghiêm trọng, chỉ bởi vì bị một kẻ ác độc như ma quỷ không ngừng diệt sát.
Tiêu Dật đặt mình vào nguy hiểm ngập trời, cho dù bị Tà Quân Phủ bao vây mấy trăm địa vực để truy sát hắn, hắn vẫn như cũ liều mạng trả thù cho nàng.
Người người không biết vì sao Tiêu Dật hận tà tu như vậy, Tà Quân Phủ không biết mình lúc nào lại đắc tội Tiêu Dật, lại chỉ có Tiêu Dật biết, lửa giận của hắn là vì đâu mà tới.
Tất cả xuất phát từ một nữ tử ngay cả hắn cũng không biết nàng ở đâu, chỉ vẻn vẹn từng một lần nghe tin nàng bị Tà Quân Phủ hãm hại.
Hơn mười năm, Tiêu Dật chưa từng ăn cơm. Về sau thổ lộ mới rõ, đó là do Y Y đi rồi, hắn không muốn ăn cơm người khác nấu, cho dù đó chỉ là thức ăn gọi trong tửu lâu bất kỳ ai đến cũng sẽ ăn đôi miếng, cho dù thức ăn bày ra bàn, bằng hữu không ngừng kêu hắn nếm thử, hắn lại chỉ hờ hững uống trà, chưa từng động đũa.
Hơn mười năm, Tiêu Dật chỉ mặc mãi công tử phục. Về sau thổ lộ mới rõ, đó là do Y Y chuẩn bị cho hắn, Y Y đi rồi, hắn chỉ quen mặc y phục này.
Hơn mười năm, những người từng thấy con đường trưởng thành của Tiêu Dật, bôn ba trong máu tanh, cô độc trong chèn ép bất công, để mạnh lên mà liều tới mức ngay cả mạng cũng không ngừng đánh cược, cuối cùng cũng biết vì sao hắn lại điên cuồng như thế, chỉ vì hắn muốn tìm nữ tử kia về.
Hơn mười năm, Tiêu Dật dù từng cười nhưng trong ánh mắt vẫn mãi mãi là băng lãnh hờ hững, xem mạng người như cỏ rác, sát phạt quyết đoán. Sau khi hắn một lần nữa nhìn thấy Y Y, những người bên cạnh rốt cuộc mới biết hoá ra con người hắn cũng không phải lạnh lùng như thế, hoá ra hắn còn có một mặt dịu dàng đến vậy. Người như hắn, tưởng chừng một lòng võ đạo, lạnh như băng, hoá ra cũng sẽ đắm chìm trong nhi nữ tình trường, sẽ bá đạo, sẽ nói lời ngon ngọt dỗ dành một nữ tử.
Hơn mười năm, những nữ tử luôn một lòng ái mộ Tiêu Dật, vào ngày Tiêu Dật bước lên Thánh Nguyệt Tông, các nàng rốt cuộc biết rõ vì sao luôn bị hắn lạnh lùng từ chối, luôn cách hắn một tầng vô hình vĩnh viễn không có cách nào xoá bỏ. Không phải vì hắn không có hứng thú với nữ nhân, chỉ vì từ thuở niên thiếu, trong lòng hắn mãi mãi chỉ có nữ tử kia, chấp niệm cả đời khiến hắn có thể bước tới ngày hôm nay.
Hơn mười năm, Tiêu Dật cuối cùng cũng bước tới trước mặt Y Y, lòng ôm theo quyết tâm phải chết trên Thánh Nguyệt Tông. Rằng, cho dù chết cũng phải mang Y Y về.
Hơn mười năm, Y Y chờ đợi hắn, hắn sao không phải cũng đang chờ đợi nàng. Chờ đợi một ngày mạnh lên, một ngày có thể chống lại Thánh Nguyệt Tông, một ngày có thể bảo vệ nàng, mang nàng về bên cạnh.
Hơn mười năm, nàng bị tương tư giày vò, hắn cũng là hơn mười năm nhung nhớ, kinh lịch hiểm nguy, từng lần tìm đường sống giữa cái chết, bất công khắp nơi, nhưng hắn vẫn không ngừng nhắc nhở mình, phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa, phải mạnh hơn, mạnh tới mức đạp đổ hết thảy.
Đối với Tiêu Dật, thế gian này không dung hắn, nhưng chỉ cần hắn chưa tìm được Y Y, hắn vẫn sẽ đạp hết thế gian này.
Sau khi tìm được Y Y trở về, hắn một câu là “Thị nữ nhà ta”, hai câu cũng là “Thị nữ nhà ta”.
Lại sau này, vẫn luôn miệng là “Thê tử của ta”, “Thê tử ta”.
Cuối cùng cả đời còn lại của hắn, luôn là dịu dàng nhắc đến “Phu nhân nhà ta”.
“Công tử có thích không?”
“Có.”
“Loại nào?”
“Ở bên cạnh ta.”
“Y Y đang hỏi tới thức ăn đồ uống.”
“Không quan trọng, nàng thích là được.”
Đối với nàng, hắn cưng chiều không thôi, chỉ cần khiến nàng vui lại không gì không thể làm.
“Ở trong lòng ta, không có gì có thể quan trọng hơn nàng.”
“Thích gì, cứ việc chọn, có thể mua liền mua, có thể đổi liền đổi, không thể mua, ta trực tiếp cướp.”
“Nàng làm, đều thích.”
“Có biết vì sao mấy hôm nay ta cứ gối đầu trên chân nàng ngủ không? Ôm nàng, ta sợ ta không nhịn được dụ hoặc.”
Người có thù tất báo như hắn, lại vì nàng mà không tính toán việc Thánh Nguyệt Tông từng ba lần bốn lượt truy sát hắn chết đi sống lại.
Người trưởng thành trong chèn ép bất công như hắn, chưa từng để ý tới lời đàm tiếu của người ngoài, thậm chí không quan tâm đến người người gọi hắn là quái vật, tung tin bôi bác thanh danh của hắn. Mấy mươi năm qua, tiếng xấu chưa từng một lời giải thích. Lại có thể vào giờ phút cả hai gặp nguy hiểm tới tính mạng, rụt rè mà hỏi nàng rằng.
“Phu nhân, nếu có một ngày ta biến thành quái vật, thậm chí là, Tiêu Dật ta không còn là Tiêu Dật, là người bị sinh linh thế gian chán ghét nhất, nàng... có để ý không?”
Tiêu Dật không quan tâm sử dụng lực lượng Ngân Liêu ấn bị yêu hoá thành quái vật, hắn lúc ấy chỉ nghĩ một chuyện rất đơn giản hiển nhiên, đã tất cả những quái vật bấy giờ muốn để nàng chết, hắn liền trở thành quái vật đáng sợ nhất diệt sạch tất cả.
Chỉ là, hắn không quan tâm thế gian, nhưng hắn sẽ để ý ánh mắt của nàng, không muốn bị nàng chán ghét.
Tiêu Dật thường nghĩ, thiên kiêu cần phải ra ngoài lịch luyện, kinh lịch hiểm nguy mới có thể chân chính trưởng thành. Bằng hữu kinh lịch nguy hiểm, hắn vẫn bình tĩnh rèn luyện cho bọn họ, chỉ đảm bảo cuối cùng không nguy hiểm tới tính mạng họ. Thế nhưng, hắn lại không ý thức được rằng đạo lý này hắn chưa từng áp dụng với Y Y, cho dù nàng bị một chút tổn thương hắn cũng không nguyện nhìn thấy.
Mặc cho tu vi của Y Y cao thế nào, thiên phú lại kinh người cỡ nào, không thua kém bất kỳ ai kể cả hắn, hắn vẫn theo bản năng che chở nàng dưới cánh chim của mình.
“Nàng phụ trách giặt quần áo nấu cơm, đấm lưng ấm giường là tốt rồi. Chuyện đánh nhau, chuyện phiền lòng của những tên khốn kiếp kia để ta giải quyết.”
“Chuyện đánh nhau, có ta, phu nhân cũng nên nghe ta. Trừ cái đó ra, hết thảy việc khác, ta nghe phu nhân.”
Một ngày kia, Y Y xung kích Đế cảnh cửu trọng, hắn hộ pháp bên cạnh, cười khẽ.
“Tốt nhất là phu nhân nhà ta cường đại đến mức có thể bảo hộ ta, về sau đổi lại, đánh nhau quy về phu nhân, giặt quần áo nấu cơm để phu quân nhà nàng tới làm.”
Thật ra, hắn chỉ đang vui mừng. Nàng đã có hắn bảo vệ, lại có thêm năng lực tự bảo vệ bản thân. Có hai tầng bảo vệ này, nàng càng thêm an toàn.
“Vi phu cầm kiếm, thủ tại chỗ này, đâu cũng không đi, một bước không rời.”
Lại về sau, Y Y thức tỉnh thân phận chủ của hắc ám, thế gian đuổi giết nàng, chú định thiên địa bất dung. Người người nói rằng, cuối cùng nàng sẽ giết sạch thiên địa này, kể cả hắn.
Hắn lại chưa từng để ý, chỉ là không ngừng tuyên bố với vô tận hư không.
“Nếu lấy nguyên do thân phận chủ của hắc ám là uy hiếp, ta tuyệt đối không tiếp nhận. Nàng là thê tử của ta, hai người chúng ta tính mệnh tương liên.”
“Nếu có một ngày thê tử của ta muốn lấy tính mạng ta, như vậy, cứ việc lấy đi, ta rất tình nguyện.”
“Ta cũng nói thật với Thiên Đế ngài, nếu như muốn thương tổn thê tử của ta, trừ khi từ trên thi thể Tiêu Dật ta bước qua.”
“Trong chớp mắt bọn họ ra tay với Y Y, bọn họ đã là địch nhân, cũng chú định nhất định phải là người chết. Đây là chuyện ta không cho bất kỳ cơ hội quay đầu nào.”
“Ta đã từng nói, nếu như Y Y thật đến từ hắc ám, ta có thể vĩnh viễn rơi vào hắc ám theo nàng. Nếu như Y Y nhất định lấy tính mạng của ta, vậy cái mạng này, ta cho.”
“Bọn họ đối địch với ta, tính kế ta, muốn giết ta, ta đều không để ý. Nhưng dám để cho phu nhân nhà ta nhíu mày nửa phần, có một tia không vui, ta đồ cả nhà bọn họ.”
Vì để nàng có năng lực chống lại số phận chủ của hắc ám, hắn không tiếc trả giá một lần lại một lần giúp nàng thu phục nguyên thú, một lần tiêu hao trăm vạn năm thọ nguyên, một lần tiêu hao ức vạn năm thọ nguyên.
Thế nhưng mặc cho thọ nguyên trôi qua, hắn lại chưa từng nhíu mày nữa phần, chỉ vui sướng vì nàng có thêm nguyên thú để bảo vệ bản thân.
“Về sau, phu nhân nhà ta ngang ngửa có một con nguyên thú thời thời khắc khắc thủ hộ, ở vô tận hư không này, cơ hồ đi ngang.”
“Mấy tháng qua, ta thường xuyên có thể nhìn thấy công tử cười trộm.”
“Có sao? Phu nhân nhà ta càng ngày càng mạnh, ta đương nhiên là vui vẻ.”
“Về sau, để ta tới thủ hộ công tử.”
“Được, về sau ta đến giặt quần áo nấu cơm.”
Hắn rõ ràng là võ giả tu vi cao thâm, lại cùng Y Y sống như người phàm, mỗi ngày ăn cơm nàng nấu, tối cùng nàng ôm nhau ngủ, cùng nàng sóng vai ngao du khắp thiên địa. Khi ra ngoài sẽ báo cáo với nàng, có nguy hiểm sẽ theo bản năng lấy mạng ra bảo vệ nàng, không để nàng chịu nửa phần thiệt thòi, sẽ vì nàng mà liều mạng bảo vệ thế gian này, chỉ vì muốn nàng được sống ở một thế giới tươi đẹp.
“Nàng từng sống trong lồng giam, lại còn chưa nhìn đủ thế giới đặc sắc này, thế gian này, sao có thể biến thành luyện ngục.”
“Những năm gần đây, ngoại trừ cùng Y Y bên nhau, lúc hắn lẻ loi một mình, trải qua, cơ hồ đều là cửu tử nhất sinh.
Rét lạnh tuyết sương, mưa to gió lớn, một mình hắn tiếp nhận là đủ.
Lúc hắn một mình, liền chém hết mưa to gió lớn, đốt sạch sóng biển ngập trời.
Lúc cùng nàng bên nhau, hắn chỉ muốn nàng thấy tốt đẹp của thế gian này.”
“Bọn họ xưa nay không xem nàng là chuyện gì quan trọng thôi. Nếu như hôm nay khống chế ba nguyên thú là Tiêu Dật ta, hai lão Thiên Đế này có còn tới cảnh cáo không? Hai người bọn họ, lại còn sẽ tới làm thuyết khách sao? Bọn họ chỉ sợ sẽ còn vỗ tay khen hay, cảm thấy vui sướng vô cùng. Bốn Thiên Đế còn lại, lại sẽ đến nói này nói kia sao? Bọn họ không dám, bởi vì bọn họ rất rõ ràng bọn họ không làm gì được ta. Dựa vào cái gì bây giờ nguyên thú nắm trong tay nàng, bọn họ lại muốn thay phiên ngăn cản, bày đủ lý do?”
“Bọn họ không xem nàng là chuyện gì quan trọng, Tiêu Dật ta làm. Nếu như ngay cả ta cũng không coi nàng là chuyện gì quan trọng. Nàng nên như thế nào?”
“Cho nên công tử mới...”
“Cho nên ta không có nửa phần nhượng bộ, dù là xuyên phá vùng trời này. Ở trong lòng ta, thế gian này, trời đất bao la, phu nhân ta Tiêu Y Y lớn nhất. Nàng không phải người thị nữ kia ở Tiêu gia Đông vực, càng không phải là chủ của hắc ám gì, mà là thê tử của Tiêu Dật ta, chỉ thế thôi.”
Vì nàng, hắn khiến Tà Thần vạn kiếp bất phục, không chút do dự đánh vỡ cân bằng hư không, cũng vì nàng, hắn vốn tu vi đang bị giảm xuống, lại dám lấy sức một người quét ngang Cửu Hoang, lại cũng vì nàng, đối đầu với vô số võ giả vô tận hư không.
Nàng là vảy ngược của hắn, người đụng nàng, hắn vĩnh viễn chỉ có bốn chữ “không chết không thôi”.
“Những năm kia, ta đang tìm thê tử của ta, ừm... thê tử của ta rất tốt, là người ta yêu nhất. Thiên phú nàng vô cùng tốt, thân chưởng năng lực Tịnh Nguyệt, tâm tính nàng vô cùng tốt, thiện lương, mỹ lệ... ừm tóm lại mọi thứ đều tốt. Những năm kia, không biết các ngươi có từng nghe qua thiên kiêu nổi danh đương thời, thiếu phủ chủ Tiểu Tà Quân của Tà Quân Phủ. Ta khi đó còn chưa tìm được thê tử của ta về, ngược lại thê tử của ta cùng tên kia chiến một trận. Tiểu tử này bại, thê tử của ta bị thương. Lại về sau, ta biết được, trận chiến đấu này là con trai của Lâm Âm, Bắc Ẩn Vô Vi tính kế.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có? Còn cần thứ gì? Còn chưa đủ à? Chỉ bằng vào việc hắn tính kế thê tử ta, hại thê tử ta bị thương, liền đủ ta diệt cả nhà hắn, lấy mạng chó của hắn. Không hỏi nguyên do, không tiếc trả giá, không chết không thôi!”
“Đây coi là lý do gì? Vẻn vẹn là bởi vì con trai Lâm Âm thống lĩnh tính toán thê tử ngươi, ngươi liền muốn giết hắn? Thê tử ngươi là cái thá gì? Cũng xứng...”
“Ngươi muốn tìm chết. Thê tử của ta, một cọng tóc liền hơn cả tất cả tính mạng các ngươi ở đây cộng lại, trân quý gấp trăm ngàn lần. Biết vì sao ta đồ Cổ Cảnh Tông ngươi không? Bởi vì người của Cổ Cảnh Tông ngươi, đứng đến bên phía Bắc Ẩn Vô Vi, cho nên ta đồ. Biết vì sao ta giết người của Quỳnh Vũ Tông ngươi không? Bởi vì người của Quỳnh Vũ Tông ngươi lựa chọn giúp hắn. Biết vì sao ta giết người bên trong bát tông ngươi không? Bởi vì người trong bát tông ngươi đều giúp đỡ hắn, giúp hắn, cho nên ta giết. Đủ rồi sao?”
“Ý của ngươi là, cho dù là chúng ta đứng đến bên cạnh hắn, ngươi cũng giết?”
“Không sai. Ai đứng đến bên cạnh Lâm Âm chính là sống mái với ta. Ai đứng bên cạnh Lâm Âm, chính là ngang ngửa đứng bên cạnh Bắc Ẩn Vô Vi, ta nhất định giết chết, không chết không thôi.”
Đối với Tiêu Dật, hắn từ đầu tới cuối chưa bao giờ quan tâm thế gian này như thế nào, hắn chỉ vì người hắn muốn bảo vệ mà quan tâm thế gian này.
“Cho dù trải qua hắc ám, ta vẫn như cũ yêu. Ta đã từng vứt bỏ qua thế gian này, nhưng, bởi vì nàng yêu quý, cho nên, ta cũng yêu quý thế gian này.”
Từng vì nàng, hắn diệt sạch tà tu giữ cho thiên địa không biến thành luyện ngục, từng vì nàng mà vượt qua không gian loạn lưu từ Đông vực tiến về Trung vực, lại một lần vì nàng mà rời khỏi Viêm Long đại lục, lấy thực lực nhỏ yếu liều mạng bước vào vô tận hư không lịch luyện để xung kích Đế cảnh, chỉ vì thủ hộ phiến thiên địa có thân ảnh nàng.
Viêm Long từng nói, khi thành tựu Võ Thần, nhất định bởi vì biết hết tất cả chí lý thế gian mà trở nên vô cùng lạnh lùng, coi thường hết thảy, thậm chí ngay cả người mình yêu nhất chết đi cũng thờ ơ không quan tâm, đây là tâm cảnh của người sóng vai với thiên địa.
Tiêu Dật không muốn như thế. Vì thế, hắn liền nếm trải một lần trước.
Mất đi tình yêu, mất đi hết thảy quý trọng, lâm vào tuyệt vọng, trở nên bình tĩnh, lạnh lùng.
Một lần kia, hắn như cô hồn dã quỷ trở lại Viêm Long đại lục, thương tâm quá độ mà tâm thần tổn thương, trong mắt mất hết hào quang.
“Có lẽ, hắn cho tới bây giờ đều mệt mỏi không thôi, chỉ có điều dĩ vãng hắn có thể một mực chống đỡ, mà hiện nay, hắn đã không còn tất yếu phải chống đỡ. Bởi vì, thứ hắn muốn bảo vệ đều không còn.
Thế gian này, hắn không cần cũng được.”
Hắn như oan hồn trên núi nhìn trời năm năm, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, nhìn mây tụ mây tan, nhìn mặt trời lặn ánh trăng lên, nhìn thế gian biến đổi, thế lực không ngừng phá lại lập.
Một ngày kia, hắn xuống núi. Đi lại hết thảy chốn cũ trên thế gian, qua hết thảy những nơi hắn từng kinh lịch, gặp lại từng cố nhân, có nơi từng cùng Y Y ngao du, có nơi từng cùng bằng hữu đồng hành, có nơi hắn từng chịu chèn ép bất công, hắn đi ngày qua ngày, năm qua năm, khao khát tìm kiếm sự an ủi.
Đi mãi đi mãi, đi qua rất nhiều nơi, cũng thấy rất nhiều cố nhân, hắn từ đầu tới cuối cũng chỉ bình tĩnh nhìn xem, coi thường hết thảy, chưa từng cười, cũng không vì bất kỳ chuyện gì mà dao động cảm xúc.
Đây chính là con đường của Võ Thần.
Nhưng Tiêu Dật vẫn mãi mãi là Tiêu Dật kia. Tiêu Dật khi nhắc tới Y Y thì không thể giữ nổi mình.
“Năm tháng biến ảo, thế lực thay đổi, thân nhân, bằng hữu, hết thảy hết thảy đều coi thường. Tính cả nhi tử, thậm chí thê tử ngã xuống, đều có thể bình tĩnh mà nhìn. Tất cả cái khác, ta đều có thể bình tĩnh, hết thảy coi thường, hết thảy không quan tâm chút nào. Duy chỉ điều cuối cùng, ta làm không được.”
“Cho dù ta minh ngộ chí lý thế gian, cho dù ta bất tử bất diệt, ta yêu phu nhân nhà ta, đến cùng vẫn như thuở ban đầu.”
Cuối cùng, hắn cùng nàng vượt qua bao hiểm nguy, bước lên đỉnh phong của vô tận hư không, thành tựu Võ Thần.
Bởi vì hắn từng nghĩ, hắn muốn ở bên cạnh nàng, vạn năm, trăm vạn năm, ức năm... vĩnh hằng.
Mà chỉ có thành tựu Võ Thần, hắn mới có thể bất tử bất diệt, cùng nàng vĩnh hằng.
“Nhớ tới vị kia đã nói, năm tháng dài đằng đằng trước, hắn chỉ tỉnh lại hai lần, một lần, là hỗn độn sơ khai, hắn nhìn xem những sinh linh tiên thiên kia sinh ra.
Một lần, chính là Võ Thần sinh ra, đi tới trước mặt hắn, sờ sờ đầu của hắn, khiến hắn tỉnh lại.
Đó rốt cuộc là quang cảnh như thế nào?
Tiêu Dật suy tư, khóe miệng không khỏi có chút vẻ tươi cười.
Làm bạn ở bên người Võ Thần, là vị kia.
Làm bạn ở bên người Hồn Đế đời thứ nhất, là tiền bối Ngân Liêu Hoàng.
Có lẽ, những tồn tại đã từng vô địch này, đều sợ hãi cô độc.
Cũng chỉ có quái vật Minh Đế kia, sinh ở nơi băng lãnh, hắc ám, lại sau khi khống chế pháp tắc luân hồi trở nên bất tử bất diệt, mới không sợ cô độc, hoặc là nói, thời gian hắn tồn tại còn quá ngắn, cho nên không biết cô độc là thứ gì.
Tiêu Dật cười, là bởi vì giờ phút này làm bạn ở bên cạnh hắn, là Y Y, thê tử của hắn, người hắn yêu nhất.
Là hắn bồi bạn nàng, cũng là nàng bồi bạn hắn, không phân chủ thứ, nương tựa lẫn nhau, cái này, chính là bạn lữ.
Hắn muốn ở bên cạnh nàng, ngàn năm, vạn năm, ức năm... vĩnh hằng.”
Hắn thành tựu Võ Thần, không phải Võ Thần coi thường hết thảy thế gian, mà là Võ Thần mãi yêu nàng như thuở ban đầu.
“Thời gian dần trôi qua, ngay cả ta cũng bắt đầu quen cuộc sống bế quan động chút tám chín năm, mười năm. Nàng nói, về sau chúng ta phải chăng cũng sẽ như những lão quái vật kia, động chút bế quan trăm ngàn năm, trăm vạn năm, trăm triệu năm?”
“Y Y cũng không biết.”
“Haha, ta cũng không biết. Năm tháng không có ý nghĩa, có nàng ở đây, là vĩnh hằng.”
Bài viết về góc nhìn tình cảm của main nên không nhắc nhiều đến tình cảm của nữ chính, nữ chính không bình hoa, không đáng ghét, đồng hành tiến lên cùng main, giữa thiên địa cũng chỉ có mỗi mình main, xem main như trời của mình! Đừng đọc bài viết mà lầm tưởng trong đầu main chỉ có yêu đương, truyện thuần tu luyện, quá trình trưởng thành mạnh lên của main, không phải ngôn tình, do tôi viết ngọt quá thôi, truyện có mỗi hơn 5k chương một tý mà tới hơn 2k chương mới găp lại nữ chính, tôi cảm giác main chờ đợi đau khổ cỡ nào tôi cũng chờ đợi đau khổ thế ấy luôn =))) main là võ giả thuần túy, lòng say mê võ đạo, truy cầu lực lượng.
Bonus thêm đừng xem mười năm ngắn ngủi, lấy thước đo thời gian thông thường trong tu tiên mà áp lên mười năm này, lúc đó main vẫn còn khá yếu, cộng thêm muốn gấp tìm vợ về, lúc nào cũng tranh thủ từng giây từng phút nên thời gian có ý nghĩa rất lớn, không phải động một tý bế quan chục năm trăm năm ngàn năm, về sau main tiến đến tầng thứ cao hơn thì thời gian mới dần dần chỉ còn là con số.
Nội dung được viết bởi Phong Miên.
Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN
Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!
Bằng hữu tới nói 2 câu đi...
VÌ SAO BẠN THÍCH ĐỌC TRUYỆN CHỮ?
Tiên hiệp, nữ cường, ngôn tình... Đánh giá một chút Tiên Vốn Thuần Lương
Kháo Sơn Lão Tổ — Lão ngoan đồng của thế giới Nhĩ Căn!
Tuyết Ưng Lĩnh Chủ: Nam Vân Quốc Chủ
Tân nhân viết đại cương, tổng kết mấy cái sai lầm thường gặp
Khánh Dư Niên: Diệp Khinh Mi, cố sự xuất hiện cùng kết cục
Bảng xếp hạng Nguyệt Phiếu Qidian tháng 7
Thần Mộ: Tản mạn vài dòng về Nạp Lan Nhược Thủy
Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.