Độc Cô Bại Thiên — Thái Cổ cấm kỵ đại thần!

Táng Địa | | 9971

Tóm tắt Huyền huyễn

    “Thiên hạ có kẻ mạnh, gặp phải sự cố không hoảng sợ, vô cớ bị hiểu lầm mà không giận. Bởi vì lòng ôm chí lớn, hoài bão cao xa.” Người này vốn là như vậy

Độc Cô Bại Thiên — Thái Cổ cấm kỵ đại thần!

    Trong vũ trụ mênh mang vô số người, nếu như có một người nam nhi là đấng trượng phu —— thiên địa anh hùng Bại Thiên

    “Thiên hạ có kẻ mạnh, gặp phải sự cố không hoảng sợ, vô cớ bị hiểu lầm mà không giận. Bởi vì lòng ôm chí lớn, hoài bão cao xa.” Người này vốn là như vậy

    Hắn có khí phách của Kiều Phong, có sự phong lưu của Lục Tiểu Phụng, có sự bướng bỉnh của Huyền Tiêu, có sự trượng nghĩa của Vũ Văn Thác, có phong cách của Tử Xuyên Tú, có sự cơ trí của Thác Bạt Dã, có sự mưu lược của Amy, có mưu kế của Lệ Phong... Hắn, là lãnh tụ tối cao của Chiến Thiên, nhân vật có thể nói là hoàn mỹ duy nhất trong Thần Mộ —— đại thần cấm kỵ thái cổ, Độc Cô Bại Thiên.

 

I. Phán xét về thần ma

    Rất nhiều người nói, Bại Thiên là ma, thậm chí tác giả nêu ra vấn đề này có thù oán với thần. Không thể không nói, đây là nghiên cứu ảo tưởng nhất về Thần Mộ. 

    Không sai, rất nhiều người rất mến mộ Trọng Lâu, mến mộ Lucifer, mến mộ Vạn Nhân Vãng, thậm chí mến mộ Đông Phương Bất Bại... Không sai, những nhân vật này đều có chỗ đáng kính. Nhưng, xin đừng áp đặt tình cảm mến mộ những người đó lên người Bại Thiên, Bại Thiên chỉ có một, duy nhất chỉ là Bại Thiên của Thần Đông.

    Có lẽ, “Thực lực lớn bao nhiêu, thì tham vọng sẽ lớn bấy nhiêu. Có lẽ, thần ma vốn không được phân biệt rõ ràng như vậy. Có lẽ, thế giới vốn là tràn ngập giết chóc và dối lừa. Nhưng thần linh chân chính, ánh sáng của thần vĩnh viễn sẽ không mờ phai, trong lòng bọn họ vẫn luôn có bốn chữ —— “Thiên hạ thương sinh”.

    Người đọc kỹ Thần Mộ, đương sẽ nhớ rõ, Tiểu Lục đã nói, khi La khải Nhĩ âm hiểm nhút nhát thổi sáo ở nguyệt thần hồn ảnh, người đầu tiên hành lễ kính chào Bại Thiên, đương sẽ nhớ rõ, Quảng Nguyên kẻ âm hiểm đứng đằng sau khi nhìn thấy Bại Thiên biến thành ma, cũng vừa cung kính vừa ca ngợi...

    Gió lạnh có thể cho người sợ hãi, nhưng thứ thực sự có thể đi vào lòng người chỉ có ánh nắng ấm áp. Thực lực và trừng phạt chỉ có thể làm cho người ta khuất phục, nhưng mà người có thể làm cho đào binh và tử địch kính trọng tự đáy lòng, chỉ có thể là anh hùng chân chính lấy đức thu phục người.

    Bất kể là thần ma, cảnh giới cuối cùng đều là tình cảm phai nhạt. Nhưng mà, ma cho dù thẳng thắng, cho dù cao ngạo, cho dù là có khí phách hơn người ra sao, thì hắn cũng chỉ có thể đem cảm tình chuyển hóa thành sự khiêu chiến đối với cường quyền, thành sự theo đuổi sức mạnh, ví dụ như là Ma Chủ, Hắc Khởi, đều chỉ là vì chiến với trời mà phải chiến. Thần thực sự thì phải là “Đa tình lại tựa như là vô tình”, lạnh nhạc, ít tư tình, đổi thành tình yêu lớn đối với thiên hạ. Còn kẻ cố chấp với đại nghĩa, bởi vì người phàm giống như một con kiến trong mắt kẻ tu hành bình thường. Thần chân lúc nào cũng có thể có thể tắm máu hy sinh thân mình, hồn phi phách tán, đại công vô tư, là bọn họ cho thế giới đáp án duy nhất.

    “Anh hùng chân chính, lòng hướng về bá tánh. Anh hùng chân chính sẽ tồn tại vĩnh viễn mà không vì bất kỳ cái gì.”

    Bại Thiên, đệ nhất cấm kỵ đại thần thái cổ. Là thần hay là ma, chỉ là một chấp niệm. Nhưng ánh sáng thần tính, sáng mãi muôn đời thiên thu.

 

II. Ba thanh kiếm

    Binh khí mà Thần Nam yêu nhất là đao và kích hoành bá, mà binh khí của Bại Thiên vẫn luôn là kiếm.

    Khấp Huyết, không cần giải thích, ma phong và độc nhất, thật ra nếu muốn phân loại thì nó cũng thuộc loại trọng kiếm, nhỏ dài không có đầu nhọn.

    Kiếm, vua của các loại binh khí, thẳng tắp như ngọn cờ, cao ngạo vô song, không có sức bộc phát như đao thương, điên cuồng làm người ta khiếp sợ. Nhưng nó lại có một loại khí chất bén nhọn, mà trọng kiếm lại không phải dựa vào sự bén nhọn mà là tu vi của của người cầm kiếm, giống như con người Bại Thiên, sát khí tiềm ẩn, thần uy tự có.

    Kỳ thật, ba thanh kiếm này, nó đại diện cho những đoạn nhân sinh khác nhau của Bại Thiên.

    Bại Thiên trước khi có được Khấp Huyết, sinh ra trong mái nhà tranh, tráng khí thẳng tới trời cao, “Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm cho tất cả mọi người trên đại lục đều biết đến tên của Độc Cô Bại Thiên, ta muốn làm cho cái tên này biến thành một loại tín ngưỡng”, trời sinh anh hùng, thiếu niên anh dũng, thực sự kinh người, nhưng lúc này Bại Thiên chỉ mới nếm trải một lần vết thương tình cảm, hiển nhiên còn chưa trưởng thành, cũng không hiểu được thế sự chìm nổi, lòng người hiểm ác.

    Đoạt được thần kiếm Khấp Huyết, là là một cột mốc chuyển biến trong cuộc đời của Bại Thiên, cũng là cộc mốc của sự trưởng thành —— tham muốn thành thần, phải hiểu biết là thần tính và ma tính, đều phải nếm trãi cuồn cuộn hồng trần chua ngọt đắng cay... Khi mới nhìn thấy Khấp Huyết , Bại Thiên cho rằng sát khí của nó quá nặng, không hợp với tâm hồn của mình, nhưng sau khi bị người yêu phản bội, võ lâm nhân sĩ đuổi giết, bức hắn phải đoạt kiếm huyết tẩy Vân Sơn —— thế sự vô thường, sao có thể theo như lẽ thường được? Khi Tư Đồ Minh Nguyệt dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào người Bại Thiên, huyết lệ chảy ra ngưng tụ thành huyết tinh —— “Khi nước mắt của một người khóc ra đỏ như máu ngưng tụ thành huyết tinh, chứng minh rằng tim người này đã chết” —— cái truyền thuyết đẹp đẽ mà đau thương này, có lẽ chính là ý nghĩa chân chính của Khấp Huyết cũng nên?

    Khấp Huyết, thương tâm vô hạn, hóa thành sát khí dâng lên. Nhưng Bại Thiên dù sao thì cũng không phải là phàm nhân, mặc dù bị tổn thương đến tê tâm liệt phế, hắn cũng vẫn chưa tạo nhiều tạo sát nghiệt, chỉ duy nhất là khi ở Ma Vực, bị bắt đánh chết mấy chục người mà thôi, dù cho trong cơ thể có ma tức lưu chuyển, hắn cũng vẫn tình nguyện vì bảo vệ cho dân du mục, những kẻ mà đối với người tu hành thì chỉ giống như con kiến mà bị bại lộ thân thế. Có thể nói, lúc này Bại Thiên tuy rằng tay dính đầy máu, nhưng vẫn nghiên về thần tính.

    Tại Trường Sinh cốc, dao không một trụy Khấp Huyết chiết. Có lẽ, giờ khắc này mới là chân chính huyết lệ đã khô cạn rồi. Khi biết được chân tướng sự việc, thì người đã chết rồi, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thét dài, hận thế sự vô tình! Trong động Lạc thiên có được ma phong, từ đây, ma tính trong cơ thể Bại Thiên mới chiếm được thế thượng phong, càng thêm cuồng bạo, nhục nhã thiên hạ võ nhân, huyết tẩy Thanh Phong, làm ra đủ loại hành vi không còn lý trí. Nhưng mà, lúc này Bại Thiên vẫn có thể thẳng thắn vô tư với tên tuổi của mình, cho dù là ma, cũng là quang minh lỗi lạc, không thẹn với lòng. Độc Cô Bại Thiên, đúng là như thế!

    Sau khi tự suy ngẫm, Bại Thiên chiến thắng ma tính, nhận thức được bản thân tự thân sát phạt quá mức, Thủy Tinh cùng lúc đó cũng đã khuyên nhủ anh ta, hẳn là cũng đã có tác dụng, bởi vậy lúc sau Bại Thiên lại lần nữa dùng kế, cũng là để nhổ bỏ đi khối u sát thần và chúng môn nhân, vì thiên hạ trừ bỏ đại hại, để chuột lại lỗi lầm trong quá khứ. Anh hùng thật sự, đương có thể chiến thắng ý chí của mình, nếu như ngay đến việc áp chế ma tính nhỏ bé mà cũng không làm được, làm sao có thể nhìn thấu căn nguyên, thét dài “Ma lão thành Phật”, chín thế quy về một đại thành?

    Phá vỡ thần ma, kết thành đại đạo. Từ đây Độc Cô Bại Thiên mới có thể xứng với danh anh hùng, bảo vệ thương sinh, giữ gìn đại nghĩa, chống Thiên Đạo, đây là trọng trách đẳng cấp đến mức nào? Thân là lãnh tụ của thái cổ chư thần, lãnh tình là bắt buộc, tàn hồn trầm ổn trong nghĩa trang, thâm tàng bất lộ, tâm chí đã là được tôi luyện thành sắt, thần tính cũng đã đạt tới cực hạn. Thần binh “Độc Cô”, đó là sự cao ngạo độc lập trong thiên hạ, sự lãnh đạm uy nghiêm đến cực hạn, tịch mịch nhất trong thiên địa, buồn khổ đã trảm tuyệt phàm tình —— một thân gánh trách nhiệm của thiên hạ, tư tình hèn mọn gởi cho sương khói, đây là đại thần thái cổ cấm kỵ - Độc Cô Bại Thiên!

 

III. Lãnh tụ tối cao

    “Địa vị là lãnh tụ Chiến Thiên, không phải là nhỏ, người không có trí dũng đức nghĩa, thì không thể đảm đương được”. Trích 《 Thần Mộ 》, Bại Thiên lúc này hoàn toàn xứng đáng, không có người nào có thể vượt qua!

    Luận trí, Bại Thiên chắc chắn là  người số 1 của thế giới Thần Mộ, phải biết rằng xuất đạo chưa lâu thì đã phải đối mặt với sự đuổi giết của thiên hạ ( từ phi giống như là Thần Nam chỉ phải ứng phó với vài thế lực ), vừa đấm vừa xoa, lại là đem võ lâm quần hùng trêu đùa bỡn trong lòng bàn tay, bất kể là cáo già như Thủy Thiên Ngân, Nam Cung Vô Địch hay là những cô nàng tâm kế như là Nam Cung Tiên Nhi, Hoa Vân Tiên vv, đều không phải đối thủ của anh( mà Thần Nam thì lại thất bại mấy lần vào tay Mộng Khả Nhi, nếu không phải là do may mắn thì đã bị phá vỡ đạo tâm thì chắc cũng nghẻo rồi ). Ở Ma Vực chỉ dựa vào tư liệu ít ỏi nhưng chỉ trong nháy mắt đã kết luận Đại Ma Thiên Vương chính là kẻ chủ mưu đứng phía sau, năng lực phân tích có thể nói là rất tuyệt vời, trong《 Thần Mộ 》 đặt ra một kết thúc kinh thiên, kế liên hoàn kế, tính hết thiên địa, trong này có bao nhiêu là cuộc đấu trí kinh tâm động phách... 

    Luận dũng, tắm máu Chiến Thiên, dũng mãnh không sợ chết. Trong Thần Mộ chỉ có mấy kẻ như Bại Thiên, Ma Chủ, Thời Không đại thần là đáng để kể đến, mà trong số những người này thì Bại Thiên là dũng cảm nhất. Bại Thiên không giống Ma Chủ, trời sinh bạc tình, hắn vốn là người trọng tình trọng nghĩa, lại vì sự nghiệp Chiến Thiên, chém tình tuyệt dục, hủy đi chấp niệm, giả chết để ẩn nấp vạn năm, phu thê không thể gặp nhau.

    Khi Thần Nam diệt sát tàn niệm kiếp trước, Bại Thiên lựa chọn không can thiệp, cuối cùng đem con nối dõi xuất sắc nhất nhường cho Thần Chiến, cũng chỉ thản nhiên cười mà đối diện. Đến nỗi trở thành lãnh tụ của Chiến Thiên mà phải xa cách với bạn ngày xưa, càng không cần phải nói —— hắn là đem toàn bộ sinh mệnh hiến cho thiên hạ, đem thân tình, tình yêu, tình bằng hữu đều nghiền nát dưới bánh xe lịch sử để đổi lấy này sự công bằng cho thiên hạ này!

    Luận đức, Bại Thiên cũng đủ cao thượng. Mặt tươi tiêu mối hận cũ, một tiếng cười tiêu tan thù hận, nói thì dễ mà lam thì khó, nhưng Bại Thiên làm cho ma khí quấn thân, cho dù thiên hạ có phụ hắn, hắn cũng chỉ có hành động trả thù đơn thuần rất nhỏ, đối mặt với Nam Cung thế gia u tối, bí ẩn nhiều lần dồn hắn vào chỗ chết, hắn buông kiếm, lựa chọn tha thứ, cho dù là có ý đem Tư Đồ Minh Nguyệt phanh thây, hắn cũng chỉ giết duy nhất có một người, mà không ngộ sát những người khác. Đến nỗi thân là Chiến Thiên lãnh tụ, lại xung phong lên trước, lui về bọc hậu, nhiều lần dấn thân vào nơi hiểm nguy nhất, gánh vát nhiệm vụ nguy hiểm nhất, vì cứu chúng thần thái cổ ra khỏi tử vực hắc ám mà bản thân chỉ còn lại tàn hồn.

    Luận nghĩa, thiện ác phân minh, một lời nói nặng tựa ngàn vàng, làm người thẳng thắn thành khẩn. Sát phạt quyết đoán còn biết lấy hay bỏ tiến thối, hết thảy đều lấy thiên hạ thương sinh làm trọng. Bại Thiên biết mình  gặp nạn, nhờ kẻ lừa đảo bảo hộ những cô nhi do chính mình nuôi dưỡng, ân tình một bữa cơm của Vương Tây Phong không quên, đem nguyên bộ khiếu thiên kiếm pháp để báo ân. Khâm phục với hào khí Chiến Thiên của Ma Chủ, tình nguyện hợp tác, nhưng lại không đồng ý chôn vùi thiên hạ tinh anh tụ linh lực để đối lấy một người đến Chiến Thiên, sau khi bản thân thành lãnh tụ, vì để dùng nghĩa trang dưỡng hồn mà sửa chữa, làm hết khả năng để tích góp hơp lực lớn nhất chúng sinh. Nhưng đối phó Thái cổ thất quân vương, một con sâu làm rầu nồi canh lại không chút nương tay, thậm chí bày mưu làm Thần Nam kết thúc tùng tán đức bố... Đại cục ở trong lòng, không câu nệ tiểu tiết, biết nghĩ cho người, lấy thiên hạ làm trọng, đây là đại nghĩa!

    Trí dũng đức nghĩa, đều hiếm có như vậy, hào kiệt như thế, đảm đương vai trò lãnh tụ Chiến Thiên, lại có gì đáng nghi ngờ? Lãnh tụ tối cao, Độc Cô Bại Thiên!

 

IV. Độc Cô —— Cô độc

    Đại thần cấm kỵ nhất thái cổ, giống như một ngọn núi tuyết, độc lập càn khôn, tất nhiên là uy nghiêm, nhưng trong đó lại là sự cô độc, có mấy người biết đâu?

    Đứng ở trên đỉnh thế giới đỉnh, thì phải trả giá bằng sự cô độc...

    Thiên diệt chúng sinh, vẫn mãi là nguyên do của Bại Thiên Chiến Thiên .Khi kết thúc ở 《 bất tử bất diệt 》, Bại Thiên tất nhiên là khó chịu đối với việc thiên diệt thái cổ chư thần, nhưng không hoàn toàn tán đồng đối với việc Ma Chủ hy sinh mấy ngàn viễn cổ võ thánh để Chiến Thiên, mà còn gọi là thần điên. Khi Bại Thiên cho dù biết mình là một chiến hồn ở trong thiên địa không ngừng luân hồi, nhưng hắn chỉ nguyền rủa ông trời, gửi hy vọng vào đại ma thiên vương và những nghịch thiên giả khác trở về xem, ngay lúc đó Bại Thiên tuy rằng nhìn thấu “Thần tính ma tính, toàn vi nhân tính”, lại không có cách nào buông kiều thê ấu tử ngay lập tức, đi chinh chiến Thiên Đạo —— nhưng đó là như thế, mới thể hiện được hình tượng Bại Thiên toàn vẹn nhất.

    Khi Bại Thiên chân chính bắt đầu toàn lực chinh chiến Thiên Đạo, hẳn là khi vô số linh thức kiếp trước hoàn toàn thức tỉnh, biết được là trời không chỉ sẽ dùng hình phạt thiên phạt để hủy diệt sức mạnh có khả năng khiêu chiến với mình, mà còn sẽ hủy diệt lục đạo, giết hại vô số sinh linh. Với người đại nghĩa như Bại Thiên, lòng mang thương sinh, sẽ không phản kháng lại, mà gánh lấy trọng trách này. Chỉ muốn chinh chiến Thiên Đạo, nên đã vứt lại chư thế tình thù, huống gì Bại Thiên lại là lãnh tụ?

    Đạm tình, thần tính chôm dấu sâu hơn nhân tính, đây là chuyện tất nhiên của một lãnh tụ. Cho dù thê lương cô đơn, cũng nhất định phải kiếm chém xuống, vì lẽ dĩ nhiên mà phải hy sinh một vài thứ. Bên trong Chiến Thiên có vô số chiến hữu, nhưng người mà có thể giao phó lại thiếu, đến nỗi người có thể gọi là tri ân chân chính cũng chẳng có một ai? Ma Chủ, Thần Tổ, đều là những sức mạnh tối cao muốn khiêu chiến với Thiên Đạo mà thôi, cuồng ngạo là lý do duy nhất mà bọn họ muốn Chiến Thiên.

    Đám người Sở Tương Ngọc, Hắc Khởi, Tinh Không chiến có dã tâm t, nếu lớn, nếu mà thực lực của mấy người này mạnh hơn vài phần, liền sẽ nghĩ cách thay thế Thiên Đạo rồi. Còn với nhóm người Tà Tôn, Cửu Đầu Thiên Long tầm thường, chẳng qua chỉ muốn là chúa tể một phương. Nếu không phải bị danh tiếng của Bại Thiên kích động đến điên cuồng, lại sao tình nguyện bước lên con đường sinh tử mênh mang này? Nếu đúng như Bại Thiên vì thiên hạ thương sinh mà chiến giả, lại cũng khó cùng kết giao cùng Bại Thiên lãnh tụ tối cao. Khi Bại Thiên bị thiên hạ đuổi giết, vẫn còn có một Vương Tây Phong có thể quát “Nếu các ngươi nhất định cho rằng hắn là ma, ta sẽ trở thành một kẻ theo đuổi ma”, khi mà người võ lâm chỉ trích Bại Thiên, vẫn có Thủy Tinh có thể nói ra “Các ngươi có phát hiện ra là sở dĩ hắn thành ra như vậy, không phải là do chúng ta bức ép sao” , nói đến đây, đó là khi hắn là Võ Thánh, hãy còn có thể cùng Chu Bá Xung, Đông Hải lão nhân cùng vui buồn chửi mắng người —— sau khi trở thành đại thần cấm kỵ đệ nhất, tri kỷ ngày xưa phần lớn đã mai một bụi mù, còn sót lại mấy người cũng là vì sự chênh lệnh địa vị to lớn, lại không thể thường xuyên lui tới mà trò đùa vui vẻ như vậy được...Có được bao nhiêu thì mất đi bấy nhiêu. Bại Thiên anh hùng trời sinh, vĩnh viễn lấy đại cục thương sinh làm trọng, tất nhiên là không hối tiếc.

 

V. Vĩnh hằng

    “Ngàn trọng kiếp, muôn đời khó, tuyên cổ vội vàng, búng tay gian. Bất tử khu, bất diệt hồn, vang dội cổ kim, vô nhân địch, đợi đáo nghịch loạn âm dương thời, lấy ma huyết ta nhiễm thanh thiên!”

    Đây là tiếng thét dài của Bại Thiên lúc ban đầu, sau đó thì được vô số người bên trong Thần Chiến mượn dùng, lấy bài thơ này để biểu thị sự cuồng ngạo, nhưng Bại Thiên đã trải qua vô số tang thương, đã là đem giai nhọn cô đọng thành hiển nhiên, tất nhiên là hiểu rõ câu nói “Đạo đã chết, ma ứng sinh” chẳng qua chỉ là câu nói cựa đoan, Chiến Thiên chẳng qua chỉ là “Thiên đã mất đạo”, bảo vệ vẫn là đại đạo, vẫn là công chính.

    Không tiếc dùng hết tâm cơ, lừa dối thiên hạ, thậm chí là hợp tác với kẻ ác, rồi lại phản bội lời thề—— hết thảy đều chỉ vì đại nghiệp Chiến Thiên kia biết rõ không thể mà vẫn làm. Biết rõ Thiên Đạo phần lớn tà ác hóa là do những tư dục của tiên thần bành trướng mà ra, biết rõ không giải quyết gốc rễ của vấn đề, cho dù tiêu diệt Thiên Đạo, có phá hủy thì sớm muộn gì nó cũng lần nữa tiến đến, lại vẫn kiên trì trước sau như một. Chỉ vì đổi lấy mấy chục vạn tái bá tánh không bị diệt vong, chỉ vì bảo vệ cho sinh linh Lục giới không bị tai bay vạ gió.

    “Tu ta chiến kiếm, sát thượng cửu thiên, sái ta nhiệt huyết, thẳng tiến không lùi”, những lời này bộc lộ tâm chí.

    Ngạo khí đã liễm, ngạo cốt hãy còn tồn, thần quang cái thế, cao thượng tuyệt luân.

    Chỉ điểm giang sơn bình tĩnh, thất tiến thất xuất uy mãnh, Khấp Huyết cuồng tiếu kiệt ngạo, phiêu nhiên trở về táp xấp, đã trở thành vĩnh hằng.

    Có lẽ kết cục của《 Thần Mộ 》sẽ có một ngày chuyện xảy ra như mộng xuân vô ngân, nhưng vẫn có Bại Thiên là anh hùng chân chính là đủ rồi.

    Vĩnh viễn cũng là khoảnh khắc nháy mắt, như vậy, khoảnh khắc cảm động cùng điên cuồng, cũng có thể trở thành vĩnh viễn

----------------------

    Viết xuống "Độc Cô Bại Thiên — Thái Cổ cấm kỵ đại thần!" không dễ, mọi người tán dương chính là động lực để tiểu biên tiếp tục kiên trì viết tiếp! Hẹn gặp lại a...

Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN


Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Nghe hợp lý phết nhỉ, cũng không sai.

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Á đù, viết như cái dưới cũng được =)

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

***********************************************

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

8829 nhân tới được bốn bốn bảy tư.

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Từ 1 đến vạn là một đường, từ vạn quy nhất là một lối.

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Tam thiên văn vận, sử thi anh hùng.

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Khí đoạt sơn hà, linh chung bỉ ngạn.

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Đao rơi vạn thế luận hồng câu.

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Này tẫn thương sinh ý dám hỏi.

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Thân bạch cốt, khấp huyết thương sinh vấn công đạo.

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Chung quy không đợi người. Đợi tẫn chúng địch....

3 năm trước

Đại Hiền Triết

dục thần Đại Hiền Triết

Ngàn năm, trăm năm lại vạn năm, thời gian....

3 năm trước

Đại Hiền Triết

tịch cung Đại Hiền Triết

Tự thế vĩnh hằng, có một anh hùng, danh xưng Độc Cô. Lời hắn nói ra, trích gân đoạn cốt, đánh động nhân tâm. Hành vi hắn làm, tam thiên vạn vấn, thần đạo đỉnh phong. Suy nghĩ của hắn, mưu tẫn luân hồi, ý vì thương sinh. Khí thế của hắn, khiến thiên biến sắc, chúng anh quy phục. Tâm cảnh của hắn, mài mòn tuế nguyệt, xuyên phá hồng trần. Ánh mắt của hắn, cao xa khó lường, sâu hơn thâm hải. Thực lực của hắn, thiên địa chí quy, dám xưng cấm kị. Từ xưa đến này, anh hùng vô số, kinh lịch thăng trầm, còn có mấy người? Đứng tại thiên đỉnh, cười ngắm càn khôn, tâm có chúng sinh, ý chí cao thượng, khí trấn tinh thần, không thẹn nhân sinh, bất luận hoàn cảnh, Độc Cô Bại Thiên!

3 năm trước

Diễn Sinh

uẩn thể Diễn Sinh

Bài này hay a.

3 năm trước


TIÊN HIỀN THƯ VIỆN

Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.

LIÊN HỆ QUẢNG CÁO

LIÊN KẾT

google news tiktok