TÂM SỰ CỦA MỘT VỊ TÁC GIẢ ẨN DANH

Vĩnh Hằng | | 3574

Tin tức Tiên hiệp

Tôi xin lỗi! Tôi phải ẩn danh, các bạn đọc xong hẳn sẽ hiểu cho tôi lý do tôi phải làm thế.

Trước kia tôi đã hoàn thành 2 tác phẩm rồi, có thể nói đó là toàn bộ tâm huyết của tôi, tôi viết một cách say mê, viết ra tiếng lòng của mình, tôi cẩn thận thiết lập từng đoạn dẫn dắt, trải đường từng tình tiết, xây dựng kỹ càng thế giới và kháo cứu rõ ràng nhân vật. Hai tác phẩm, hơn 400 vạn chữ, tôi kiếm được chưa tới 2000 tệ (6.859.460 VNĐ), không phải một tháng đâu, mà là toàn bộ 2 tác phẩm, 2 năm rưỡi tôi chỉ kiếm được 2000 tệ thôi, đó là còn làm tròn lên rồi đấy. Sau khi hoàn thành 2 bộ truyện đó, tình hình tài chính của tôi khi đó rất tệ. Có thể nói, tôi chỉ còn cách kiếm sống nữa thôi. Thế nên, tôi bất chấp, tôi hoàn toàn buông thả. Tác phẩm gần nhất tôi viết hệ thống lưu, tôi viết văn vả mặt hạ cấp và hậu cung. Các bạn biết không? Rất nhiều phân đoạn, tôi lấy trực tiếp từ 2 tác phẩm cũ của mình, tất nhiên tôi phải sửa đi một ít. Xin lỗi mọi người, tôi phải chửi tục "Con mẹ nó", tôi đọc tác phẩm của mình mà muốn mửa. Đó không phải là truyện, đó chỉ là một rác rưởi làm chính tôi cũng kinh tởm. Nhưng bây giờ một tháng tôi kiếm được ít nhất 1 vạn rưỡi, một vạn sáu (55588859 VNĐ). Các bạn bảo tôi phải lựa chọn thế nào đây? Rất nhiều người thích xem thứ rác rưởi đó, sau đó lại đi chửi mắng tác giả không viết ra được tác phẩm hay.

Tình tiết gay cấn đầu tiên trong tác phẩm của tôi, nhân vật chính và một tên thành chủ xảy ra va chạm, đây là tình tiết tôi sao chép từ tác phẩm cũ của mình. Trong loạn thế, người làm thành chủ sao có thể là một tên ngốc được, hắn nhìn thấy nhân vật chính nổi bật xuất hiện, thế nào cũng phải nghe ngóng lai lịch nhân vật chính, xem có chỗ dựa không, xác định xem bản thân có đánh lại không. Rồi sau đó hoặc có lợi ích lớn cám dỗ mới ra tay, đã ra tay là dốc toàn lực. Sau đó nhân vật chính bị tấn công bất ngờ rơi vào thế yếu, nhưng liều mạng thoát chết, rồi âm thầm điều tra địch thủ, thông qua tầng tầng manh mối phát hiện ra chân tướng kẻ địch, giành chiến thắng cuối cùng. Khi tôi viết tình tiết này, chỉ có bốn người đọc. Bây giờ tôi sửa lại rồi, tên thành chủ đó là thứ não tàn, thấy nhân vật chính là xông vào ra tay chẳng có lý do gì, nhân vật chính thì như thần côn vậy, thần cơ diệu toán, chỉ cần căn cứ vào một ánh mắt là phát hiện ra chân tướng, cuối cùng giành chiến thắng. Toàn bộ phần chiến đấu tôi sao chép lại từ tác phẩm cũ, không khác một dấu chấm, chỉ đổi một chút tình tiết não tàn vào. Kết quả là tôi viết ra 10 chương, có hơn 400 bình luận tất nhiên chửi tôi rất nhiều, người khen sảng khoái cũng có. Quan trọng là sau đó dù tôi bị chửi không kịp vuốt mặt, lượng người đọc những chương tiếp không hề sụt giảm. Vì kiếm ra tiền, nên tôi lập lại thao tác đó. Điều tôi muốn nói là, các người thích thứ rác rưởi đó đúng là thần kinh rồi, còn tôi kiếm loại tiền này là thứ vô liêm sỉ.

Tác phẩm đầu tiên của tôi không được kí kết, không được vào VIP, không kiếm được tiền. Khi đó tôi viết sách chỉ là kiếm thêm, tuy tôi cũng rất cần tiền, nhưng thứ dày vò nhất không phải là không có thu nhập, mà là văn chương dày công viết ra, chẳng có một ai xem. Khi đó tôi khao khát nhất không phải được kí kết, mà là có ai đó bình luận truyện tôi viết, dù là chửi mắng tôi, nói tôi viết thứ rác rưởi, tôi cũng vui vẻ. Tôi viết tới 30 vạn chữ mới có một độc giả bình luận, độc giả đó thú vị lắm, cậu ta khồng nói tới tình tiết, không bàn luận nhân vật, mà chỉ sửa lỗi chính tả cho tôi. Liên tục sau đó vài chương đều vậy. Tôi cám ơn cậu ta vài lần, cậu ta không trả lời. Tôi cứ nghĩ người ta rảnh rỗi, nổi hứng nhất thời thôi, nhưng không ngờ độc giả đó kiên trì đọc từ khi 30 vạn chữ đến lúc kết thúc, vẫn kiên trì sửa lỗi chính tả cho tôi. Cuốn sách đầu tiên, tôi viết hơn 190 vạn chữ, viết ra kết cục nhưng còn nhiều hố chưa lấp, coi như đầu voi đuôi chuột rồi. Tôi viết thư cho độc giả đó, nói tôi không thể duy trì được nữa nên phải kết truyện, thử viết bộ thứ hai xem sao, những nội dung chưa hoàn thành tôi viết thành đại cương gửi cho cậu ta. Lần đầu tiên độc giả đó trả lời tôi, cậu ta nói, hãy giữ những tình tiết này cho cuốn sách tiếp theo. Nghỉ ngơi một tuần, tôi viết bộ thứ hai, rốt cuộc được ký kết rồi. Cậu ta vẫn đọc truyện của tôi, vẫn sửa lỗi chính tả cho tôi. Đương nhiên, cuốn sách thứ hai của tôi cũng vứt đi, thành tích không thể dùng chữ thảm mà hình dung nữa. Chỉ có bốn người tung hoa khi tôi viết cảm tưởng kết truyện, trong đó có cậu ta. Lúc đó covis đã hoành hành 2 năm rồi, tôi ở vào trạng thái bán thất nghiệp, thực phẩm trong nhà chẳng còn là bao, tôi cực kỳ cần tiền. Cho nên tôi chỉ có thể viết loại truyện này, thứ tiểu bạch văn thiểu năng thuần túy khiến tôi căm ghét bản thân. Tôi rốt cuộc kiếm được tiền rồi còn là không ít tiền nữa, người xem càng lúc càng đông, bình luận càng lúc càng nhiều, nhưng không có độc giả đó. Tôi không nhịn được nhắn tin: "Cậu còn xem tiểu thuyết của tôi không?". Cậu ta trả lời: "Xin lỗi, cuốn sách này không phù hợp khẩu vị của tôi, tôi không xem nổi, xin lỗi.". Cậu ta xin lỗi tôi hai lần, kỳ thực câu ta đâu có lỗi gì với tôi, người phải nói lời xin lỗi là tôi mới đúng.

Tôi xin lỗi!

Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN


  • 2
  • 0

Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!

Bằng hữu tới nói 2 câu đi...

TIÊN HIỀN THƯ VIỆN

Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.

LIÊN HỆ QUẢNG CÁO

LIÊN KẾT

google news tiktok